Đêm Giáng sinh Grêxiô

Đêm Giáng sinh Grêxiô

Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời đen huyền, đây đó điểm vài ánh sao. Bên sườn núi, một vài đốm sáng lập lòe, lúc ẩn, lúc hiện. Những đốm sáng từ nhiều hướng qui tụ về hang đá bên sườn núi. Những tiếng lao xao, tiếng guốc gỗ va vào đá lạch cạch: dân làng Grêxiô từng nhóm nhỏ đi lên hang đá để đón mừng Chúa ra đời.

Đến hang đá ven sườn núi, họ thấy mọi sự đã chuẩn bị sẵn: một con lừa ve vẩy đôi tai, một chị bò cái nằm nhai trệu trạo bên cái máng đầy rơm mới. Thầy Phan-xi-cô tiếp đón dân chúng cách chân tình, đơn sơ. Thầy muốn làm sống lại sự kiện xưa kia đã xảy ra ở Bê-lem. Thầy đã muốn có sự hiện diện của các con vật này, không phải chỉ để gợi nhớ lại con lừa chở Đức Trinh nữ và đã thở ấm Hài nhi, nhưng bởi vì thầy nghĩ rằng biến cố Đấng Cứu thế Giáng Sinh liên hệ đến toàn thể tạo thành. Trong đêm thánh này, thế giới đón nhận Đức Chúa của mình và nó được hiến thánh. Phải cho toàn thể mọi vật cảm thấy mình được đùm bọc trong tình yêu cao cả của Ngôi Lời Nhập Thể

Càng ngày càng đông người. Họ chen chúc trong cái hang chật hẹp. Trẻ em luôn chen lên đầu và trố mắt ra nhìn. Mọi sự trong đêm này đều làm cho chúng lạ lẫm và ngỡ ngàng. Những ngọn đuốc chập chờn, những con vật, cái vòm đá màu vàng, nứt nẻ và lồi lõm, trên đó lung linh những bóng kỳ quái của người và vật, và ở giữa hang, một máng ăn của gia súc được kê làm bàn thờ.

Nửa đêm, một hồi chuông rung vang, Thánh lễ bắt đầu. Thầy Phan-xi-cô giúp lễ, mặc áo phó tế. Thầy hát bài Phúc Âm loan báo cho thế giới biết biến cố diễm phúc:

“Hôm nay, Đấng Cứu Thế đã giáng sinh trong thành Đa-vít. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp một trẻ sơ sinh bọc trong tã, nằm trong máng cỏ…”

Bấy giờ đầy phấn khởi, thầy hô to: “Các bạn thân mến, các bạn đã nghe đấy: Ngôi Lời chí tôn, chí thánh, chí vinh, từ lòng Đức Trinh Nữ, đã nhận lấy xác phàm đích thực của loài người yếu hèn chúng ta. Vốn giàu sang phú quý, Người đã trở nên một em bé yếu đuối và đáng thương như mọi trẻ bé sơ sinh. Nằm trên rơm rạ, như kẻ khốn cùng nhất, nghèo khó nhất, tăm tối nhất trong hàng con cái loài người. Hãy nhìn xem lòng khiêm hạ của Chúa chúng ta. Ôi một sự khiêm hạ thẳm sâu. Trong đêm nay, Thiên Chúa uy nghi đã trở nên người anh em của chúng ta. Đấng cao trọng hơn hết, đã làm người nhỏ bé, rốt hết. Người ở giữa chúng ta trong hình hài nhỏ bé, mong manh của một trẻ thơ”.

Sau bài giảng ấy, Thánh lễ lại tiếp tục giữa những lời ca tiếng hát, và mỗi người tham dự cảm thấy một niềm vui êm ái bao la vây bọc. Trong lúc rước lễ, những người nông dân ngỡ ngàng nhìn thấy một Hài nhi đẹp lạ lùng tỉnh dậy và mỉm cười trên đôi tay của thầy Phan-xi-cô. Mọi người đều cảm nhận một mầu nhiệm vĩ đại vừa được thực hiện trên thế gian: Thiên đàng của tuổi thơ đã nở hoa.

***

Có người cần được yêu thương, cần được chăm sóc: Đó là ý tưởng thầy Phan-xi-cô luôn ấp ủ trong tâm hồn khi thầy ở Grêxiô trong dịp lễ Giáng sinh năm 1223. Thiên Chúa, một Hài nhi yếu ớt để chúng ta có thể nâng niu, âu yếm; Thiên Chúa, một mẩu bánh để chúng ta có thể cầm lấy trong tay, để chúng ta đừng sợ khi đến với Ngài. Thiên Chúa đã tin tưởng vào tạo vật là dường nào! Trong Thánh Thể và trong việc sinh hạ; chúng ta trưởng thành hơn, bởi vì chính Thiên Chúa tự đặt Ngài trong bàn tay chăm sóc của chúng ta. Nếu ý thức được điều đó, chúng ta sẽ thoát ra khỏi cái tôi của mình, vì bấy giờ Thiên Chúa đã giao cho chúng ta một trách nhiệm. Không chỉ có ruộng đất để cày bừa và các tạo vật để khai thác, nhưng bây giờ chúng ta có Thiên Chúa để yêu thương chăm sóc.

Các nông dân tham dự Thánh lễ hôm ấy đã chứng kiến Hài Nhi dường như sống động và mỉm cười trong vòng tay thầy Phan-xi-cô. Thiên Chúa đã đảo ngược vai trò vì tất cả những ai cần có người để yêu thương, để chăm sóc.

“Có người để yêu thương” Chính tại Grêcciô, trong đêm Giáng Sinh, thầy Phanxicô cầu nguyện cho tất cả những ai còn cô đơn hiểu được ý nghĩa thực sự của việc nhập thể của Thiên Chúa. Thiên Chúa đã trở nên một con người giống chúng ta, ngoại trừ tội lỗi. Và Ngài để cho bất cứ ai đến với Ngài có thể tiếp xúc, đụng chạm, yêu thương và chăm sóc Ngài.

Những nông dân chất phác ở Grêcciô đã nhận ra Hài Nhi, và một lần nữa Thiên Chúa lại tỏ mình ra cho những người bé mọn. Những bó đuốc mà họ mang theo để soi đường đi từ ngôi làng đến nơi ẩn dật của các tu sĩ ở bên kia đồi, giờ đây không cần đến nữa. Tâm hồn họ đã bừng cháy vì Thiên Chúa đã thực sự trở nên một Hài Nhi cho họ.

Và người nông dân ở Grêxiô sẽ truyền tai nhau về điều đó cho các làng lân cận, và từ đó lan ra khắp thế giới. Có lẽ một ngày nào đó mọi người có thể nhìn vào máng cỏ Giáng Sinh và nhận ra rằng họ có một ai đó đang cần được yêu thương, cần được chăm sóc. Và từ đó trái tim họ sẽ nhạy cảm hơn nhờ Tình Yêu từ máng cỏ Giáng Sinh.

Anselm Nguyễn Hải Minh, OFM

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org