Tin Mừng theo Thánh Marcô: Mc 2, 1-12
Sau ít ngày, Chúa Giêsu lại trở về Capharnaum; nghe tin Người đang ở trong nhà, nhiều người tuôn đến đông đảo, đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ đứng, và Người giảng dạy họ. Người ta mang đến cho Người một kẻ bất toại do bốn người khiêng. Vì dân chúng quá đông, không thể khiêng đến gần Người được, nên họ dỡ mái nhà trên chỗ Người ngồi một lỗ to, rồi thòng chiếc chõng với người bất toại xuống. Thấy lòng tin của họ, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: “Hỡi con, tội lỗi con được tha”. Lúc ấy, có một ít luật sĩ ngồi đó, họ thầm nghĩ rằng: “Sao ông này lại nói thế? Ông nói phạm thượng. Ai có quyền tha tội, nếu không phải là một mình Thiên Chúa”. Chúa Giêsu biết tâm trí họ nghĩ như vậy, liền nói với họ: “Tại sao các ông nghĩ như thế? Nói với người bất toại này: “Tội lỗi con được tha” hay nói: “Hãy chỗi dậy vác chõng mà đi”, đàng nào dễ hơn? Nhưng để các ông biết Con Người có quyền tha tội dưới đất”. – Người nói với kẻ bất toại: “Ta truyền cho con hãy chỗi dậy, vác chõng mà về nhà”. Lập tức người ấy đứng dậy, vác chõng ra đi trước mặt mọi người, khiến ai nấy sửng sốt và ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Chúng tôi chưa từng thấy như thế bao giờ”.
SỐNG CÙNG VÀ SỐNG CHO NGƯỜI KHÁC
Câu chuyện Tin mừng hôm nay thật cảm động. Cảm động về sự liên đới của người bại liệt với những người xung quanh; cảm động về đức tin mạnh mẽ của dân chúng; cảm động về lòng thương cảm Thiên Chúa đã dành cho nhân loại chúng ta, cụ thể là dành cho người bại liệt hôm nay.
Một đời sống có ý nghĩa là chúng ta sống cùng, sống với và sống cho người khác. Nếu không có sự trợ giúp của những người thân thuộc, kẻ bại liệt hôm nay không có cơ hội đến được với Chúa và cũng chẳng nhận được ơn chữa lành. Xin cho chúng ta ý thức sống sự liên đới này trong đời sống đức tin, để cảm nhận dồi dào hơn lòng thương cảm Chúa dành cho chúng ta.