Tin mừng theo Thánh Luca: Lc 15, 1-3. 11-32
“Người kia có hai con trai. Ðứa em đến thưa cha rằng: “Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con”. Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: “Biết bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: “Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người làm công của cha”. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu…
GƯƠNG MẶT ĐẦY YÊU THƯƠNG, NHÂN HẬU CỦA NGƯỜI CHA
Tin mừng hôm nay kể lại cho chúng ta dụ ngôn quen thuộc, thường được gọi là dụ ngôn “người con hoang đàng”, đúng hơn phải gọi là dụ ngôn “người cha nhân hậu”. Đọc dụ ngôn này, chúng ta cần nhận ra gương mặt của mình nơi người con thứ, hoang đàng tội lỗi; nhận ra gương mặt của mình nơi người con trưởng, khước từ tương quan với chính người em của mình, sống như nô lệ trong nhà của Cha; và đặc biệt, ta cần nhận ra gương mặt đầy yêu thương nhân hậu của Cha, Người luôn yêu thương đón nhận ta, thứ tha tội lỗi và phục hồi phẩm giá mà vì tội lỗi ta đã đánh mất. Sống mùa chay đích thực là biết sám hối quay về, ngả đầu vào lòng Cha, để được Cha chữa lành, tha thứ và yêu thương,