Tin Mừng theo Thánh Mác cô: Mc 7, 1-13
Khi ấy, những người biệt phái và mấy luật sĩ từ Giêrusalem tụ tập lại bên Chúa Giêsu, và họ thấy vài môn đệ Người dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch, nghĩa là không rửa trước. Vì theo đúng tập tục của tiền nhân, những người biệt phái và mọi người Do-thái không dùng bữa mà không rửa tay trước, và ở nơi công cộng về, họ không dùng bữa mà không tắm rửa trước.
Họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa, như rửa chén, rửa bình, rửa các đồ đồng. Vậy những người biệt phái và luật sĩ hỏi Người: “Sao môn đệ ông không giữ tập tục của tiền nhân mà lại dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch?”
Người đáp: “Hỡi bọn giả hình, Isaia thật đã nói tiên tri rất chí lý về các ngươi, như lời chép rằng: “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta. Nó sùng kính Ta cách giả dối, bởi vì nó dạy những giáo lý và những luật lệ loài người”. Vì các ngươi bỏ qua các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục loài người: rửa bình, rửa chén và làm nhiều điều như vậy”.
Và Người bảo: “Các ngươi đã khéo bỏ giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục của các ngươi. Thật vậy, Môsê đã nói: “Hãy thảo kính cha mẹ”, và “ai rủa cha mẹ, sẽ phải xử tử”. Còn các ngươi thì lại bảo: “Nếu ai nói với cha mẹ mình rằng: Những của tôi có thể giúp cha mẹ được là Cor-ban rồi (nghĩa là của dâng cho Chúa)”, và các ngươi không để cho kẻ ấy giúp gì cho cha mẹ nữa. Như thế các ngươi huỷ bỏ lời Chúa bằng những tập tục truyền lại cho nhau. Và các ngươi còn làm nhiều điều khác giống như thế”.
Đức Giêsu đáp: Isaia thật đã nói tiên tri rất chí lý về các ngươi: “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta. Nó sùng kính Ta cách giả dối, bởi vì nó dạy những giáo lý và những luật lệ loài người”.
ĐÂU LÀ CĂN TÍNH CỦA KITÔ HỮU?
Chúng ta thường nhấn mạnh đến nghi lễ trong việc thờ phượng Thiên Chúa mà quên đi cốt cách bên trong, tức là tâm hồn của mình. Giáo huấn của Đức Giêsu hôm nay nhắc nhở chúng ta điều đó.
Hồn của luật là tình yêu, tức là làm mọi sự vì lòng yêu mến Chúa và yêu người, chứ không chuộng hình thức bên ngoài, tức là nghi lễ. Dĩ nhiên, Chúa không lên án nghi lễ bên ngoài, nhưng nghi lễ ấy phải diễn tả đúng thẳm sâu tầm hồn chúng ta, bằng không, chúng ta đang sa vào con đường của người Pharisêu: thờ phượng Chúa bằng môi miệng mà thôi.