Bài trích thư gửi tín hữu Phi-líp-phê.
Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự.
Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giêsu, cả trên trời dưới đất
và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng: “Đức Giêsu Kitô là Chúa”.
ĐẤM NGỰC TRỞ VỀ VỚI CHÚA
Bài Phúc Âm đầu thánh lễ tường thuật việc dân chúng hân hoan đón rước Chúa Giêsu tiến vào thành Giê-ru-sa-lem. Họ vui mừng lấy áo choàng và cành lá để lót đường cho Chúa đi. Họ tung hô Chúa : “Chúc tụng Đức Vua, Đấng ngự đến nhân danh Chúa! Bình an trên cõi trời cao, vinh quang trên các tầng trời !” (Lc 19,38).
Nhưng chỉ ít phút sau, chúng ta được nghe bài Phúc Âm thứ hai tường thuật cuộc tử nạn của Chúa. Đức Vua mà dân tung hô và đón rước lại phải chịu các thượng tế, biệt phái và quan Phi-la-tô xét xử, còn dân chúng thì hùa theo đám đông mà hô lên : “Đóng đinh ! Đóng đinh nó vào thập giá !” Đức Vua ngồi trên lưng lừa trước đó thì giờ đây đang phải vác thánh giá nặng trên vai. Đôi tay Đức Vua đã làm những điềm thiêng dấu lạ, ra tay cứu giúp những người nghèo khổ, bệnh tật và tội lỗi giờ đây đã bị đóng đinh vào thập giá.
Xin cho người Ki-tô hữu chúng ta biết đấm ngực trở về với Chúa, và luôn tin tưởng vào quyền năng của Thiên Chúa. Bởi vì các mầu nhiệm về Thiên Chúa và cuộc đời của mỗi người chúng ta chỉ được tỏ lộ sau cái chết, khi chúng ta được thấy Chúa mặt giáp mặt.