Tin mừng theo thánh Gioan: Ga 20, 11-18
Khi ấy, bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: “Tại sao bà khóc?” Bà trả lời: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?” Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó, nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: “Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?” Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người”. Chúa Giêsu gọi: “Maria”. Quay mặt lại, bà thưa Người: “Rabboni!” (nghĩa là “Lạy Thầy!”). Chúa Giêsu bảo bà: “Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con”.
MỞ RỘNG TÂM HỒN
Cô Maria khóc vì không thấy xác thầy. Cô khóc vì mất xác thầy Giêsu nhưng lại nhận được Tin mừng sự sống. Cô muốn giữ mãi thầy Giêsu trước khi chết nhưng giờ gặp được Đấng phục sinh. Chính cô phải chấp nhận cho thầy Giêsu trước kia chết đi, chết đi trong ánh nhìn của mình để có một thầy Giêsu là Chúa luôn ngay bên và không bao giờ mất nữa.
Là vợ chồng, chúng ta cũng phải tập bỏ đi ánh nhìn hạn hẹp bó khuôn người bạn đời mình lại, để có một ánh nhìn mới thông thoáng, tự do, hầu có thể đồng hành mãi bên người bạn đời trên con đường nên thánh.