Hãy đến cùng Ta…

 

Hãy đến cùng Ta…Đọc Tin Mừng, chúng ta được biết, có rất nhiều lời truyền dạy của Đức Giê-su được gửi đến cho con người. Có những lời truyền dạy, có tính cách bắt buộc, một sự bắt buộc để đem đến cho con người ơn cứu độ. Ví dụ, lời truyền dạy: “Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”.

Và, cũng có những lời truyền dạy như là một lời mời gọi, một lời mời gọi hầu đem đến cho con người bớt âu lo, sự bình an, thêm sức mạnh. Ví dụ, đã có lần Ngài mời gọi mọi người, rằng: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ”.

Vâng,  trong ba năm ra đi rao giảng Tin Mừng, bất cứ nơi đâu có sự hiện diện của Đức Giê-su, lập tức nơi đó dân chúng lũ lượt kéo đến vây quanh Ngài. Nhìn họ, Ngài đã phải nghẹn ngào thở than: “Họ như đàn chiên không người chăn dắt”. Mang tâm tình của lòng thương xót, Đức Giê-su đã có lời mời gọi: “Hãy đến cùng Ta…”.

Hãy đến cùng Ta… Lời mời gọi này như một điệp khúc của bản tình ca mang tên “lòng Chúa thương xót”. Và, để cho lòng thương xót đó trọn vẹn, Đức Giê-su đã thêm lời mời gọi, một lời mời gọi rất chân tình, rằng: “Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường, nên hãy gánh lấy ách của ta và học theo ta, thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng” (Mt 11,28-30).

Hãy đến cùng Ta… Vâng, không chỉ là năm xưa, nhưng hôm nay, đó cũng là lời mời gọi dành cho mỗi chúng ta. Đó là một lời mời gọi “mở”, mở cho tất cả mọi người, mở cho tất cả chúng ta.

Hãy nhìn xem thế giới hôm nay, một thế giới dù đã rất tiến bộ, dù đã rất văn minh, nhưng vẫn còn đó biết bao vấn đề nan giải. Vẫn còn đó những buồn sầu lo lắng, những đau khổ tinh thần, mất bình an trong cuộc sống.

Nói tóm lại, đó là những gánh nặng của cuộc đời. Những gánh nặng của hôm qua, một hôm qua với thất bại ề chề nơi thương trường, với đau đớn của một mối tình tan vỡ, với sầu thương bởi một người thân yêu đã khuất v.v…

Rồi là những gánh nặng của hôm nay, một hôm nay đang phải đối diện với bất công, với bạo lực, với sự tham lam và hung hãn, với thói ích kỷ, với sự kiêu căng của con người. Và, còn đó là những gánh nặng của tương lai, một tương lai rằng: “khi ta không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới..” v.v… Đó là chưa nói tới gánh nặng tội lỗi. Chính gánh nặng tội lỗi đã đưa chúng ta đến chỗ diệt vong.

Thế nên, hãy tự hỏi, gánh nặng nào đang đè nặng trên cuộc đời tôi? Sầu thương nào đang làm mệt mỏi đôi vai tôi? Tôi sẽ làm gì để tháo bớt những gánh nặng sầu thương trên cuộc đời mình?

Tạ ơn Chúa, hãy học nơi vua David. Vâng, là một người đã từng mang những gánh nặng sầu thương trên con đường đời của mình. Là một người đã từng vất vưởng nặng lòng trong tội lỗi, gánh nặng trị quốc, gánh nặng gia đình, con cái phản nghịch. Thế nhưng,  khi ông trao cho Đức Chúa những gánh nặng sầu thương của mình, ông đã được sự nâng đỡ của Đức Chúa. Sự từng trải đó đã được ông chia sẻ rằng: “Hãy trút nhẹ gánh lo vào tay CHÚA. Người sẽ đỡ đần cho, chẳng để chính nhân phải nghiêng ngửa bao giờ” (Tv 55, 23).

Hãy đến cùng Ta… hãy đến, dù Chúa không làm cho gánh nặng biến mất, không cất bỏ những vấn đề nan giải trong đời sống chúng ta, nhưng Ngài đã khẳng định rằng: “Tâm hồn anh em sẽ được yên nghỉ”. Ngài sẽ nâng đỡ chúng ta, làm cho gánh nặng của chúng ta trở nên “êm ái và nhẹ nhàng”.

Có một câu chuyện tuy đã quá xưa cũ, nhưng thiết tưởng vẫn có giá trị đối với chúng ta, hôm nay. Vâng, chuyện kể rằng: tổng thống Abraham Lincoln, trong một ngày nọ, ông ta gặp một cô gái nô lệ, động lòng trắc ẩn trước tình trạng đáng thương của cô, ông ta bỏ tiền mua cô về.

Cô gái nô lệ, ngạc nhiên thay, lại tỏ ra giận dữ. Cô ta nghĩ rằng, cũng như những người da trắng khác, ông chủ mới này rồi cũng sẽ hành hạ và lạm dụng mình. Thế nhưng, trên đường đi, tổng thống Lincoln nói với cô gái rằng: “Ta cho cô được tự do.” Cô gái nô lệ ngạc nhiên trả lời: “Ông nói gì vậy? Tự do như vậy có phải là tôi muốn làm gì thì làm?” Tổng thống Lincoln trả lời: “Đúng…” Cô gái hỏi tiếp: “Có phải tự do là tôi muốn nói gì thì nói?” Tổng thống trả lời: “Đúng…” Cô gái nô lệ hỏi tiếp: “Có phải tự do là tôi muốn đi đâu thì đi không?” Tổng thống trả lời rằng: “Đúng, cô muốn đi đâu thì đi.” Cô gái nô lệ cuối cùng trả lời: “Nếu vậy thì con muốn nói là con muốn đi với ông.” (nguồn: internet)

Hãy đến cùng Ta… đó là một lời mời gọi. Đến hay không là quyền tự do của mỗi chúng ta. Thế nhưng, đừng quên lời thánh Augustino có nói: “Chúa dựng nên ta không cần có ta nhưng để cứu chuộc ta, Chúa cần sự cộng tác của ta”. Chúng ta không thể có được sự trải nghiệm “sẽ được yên nghỉ” thật sự mà Chúa hứa ban, nếu chúng ta chưa thật sự “gánh lấy ách của Ngài”.

Đã bao nhiêu lần chúng ta đi nhà thờ, nhưng vẫn cảm thấy bất an, vẫn không bình an, vẫn không giải quyết được  nhưng nan giải trong cuộc đời mình, vẫn cảm thấy cuộc đời mình như “sinh lầm thế kỷ”

Tại sao? Thưa, là bởi, chúng ta đến nhà thờ theo tập quán, sợ lỗi luật giữ ngày Chúa Nhật mà không chịu “học cùng Chúa”, học sự “hiền lành  và khiêm nhường” của Ngài, một cái học chứng tỏ đã bước đi theo Ngài.

Cô gái nô lệ, sau khi được chuộc, đã tự do lựa chọn và cô ta đã “cùng bước đi theo” người đã chuộc cô ta, cô ta, chắc chắn cô ta sẽ cảm nghiệm được sự “yên nghỉ” khi đi theo người cứu chuộc cô.

Lời Chúa, qua môi miệng ngôn sứ Giê-rê-mi, có nói: “Vì chính Ta biết các kế hoạch Ta định làm cho các ngươi… kế hoạch thịnh vượng, chứ không phải tai ương, để các ngươi có một tương lai và một niềm hy vọng”(x.Gr 29, 11)

Bạn có tin không? Đươc bao nhiêu phần trăm? Một trăm phần trăm chứ?  Vâng, nếu tin, hãy nhớ, Đức Giêsu không nói: hãy đến ông vua này, ông lãnh tụ nọ, để xin các vị đó cho ta được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Ngài nói: “Hãy đến cùng TA”.

Petrus.tran

 

Để lại một bình luận