11/11/14 Thứ Ba tuần 32 TN
Th. Mác-ti-nô, giám mục
Lc 17,7-10
Con chỉ là đầy tớ vô duyên!
“Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm bổn phận đấy thôi.” (Lc 17,10)
Suy niệm: Mọi việc làm cho người khác đều phát xuất từ bổn phận. Trong gia đình, một người con phải làm việc nhà và vâng lời cha mẹ, đó là việc bổn phận của em. Vợ chồng chia sẻ cho nhau, chăm lo con cái, đó là điều họ đã cam kết khi thành hôn. Người anh, người chị giúp đỡ em mình, điều đó chẳng có gì lạ, bởi họ phải làm việc bổn phận. Đối với người khác cũng vậy, những việc hy sinh chúng ta phải làm để cầu cho các linh hồn trong luyện ngục là những đòi hỏi của bổn phận đối với các ngài. Cũng thế, những việc Ki-tô hữu phải làm là những việc do bổn phận đối với Thiên Chúa và tha nhân đòi buộc. Thiên Chúa không mắc nợ con người; trái lại, những việc con người làm là do đòi buộc của lòng biết ơn đối với Thiên Chúa. Càng trưởng thành, con người càng biết ơn Đấng ban ơn cho mình. Vậy có gì mà chúng ta cao ngạo như thể đang làm ơn cho Chúa hay trách cứ Ngài không trả công xứng đáng? Thực ra, như lời Chúa quả quyết, chúng ta đang làm công việc của một người thuộc về Chúa. Chu toàn bổn phận như thế đã là vinh dự cho Ki-tô hữu, bởi họ được nên tôi trung của Ngài.
Mời Bạn ý thức rõ ràng rằng: Tôi chỉ là tôi tớ của Thiên Chúa, tôi phải nỗ lực tìm kiếm thánh ý Chúa để thi hành, chứ không đòi Chúa làm theo ý tôi.
Sống Lời Chúa: Dâng lên Chúa lời cảm tạ sau khi bạn làm một việc tốt lành do Lời Chúa đòi hỏi.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con chỉ là đầy tớ vô dụng, nhưng xin Chúa hãy cứ dùng con cho những công việc của người đầy tớ Chúa.