Thơ: Tiếng chuông ngân

 

Tiếng chuông ngân

 

Thơ: Tiếng chuông ngânThưở còn thơ theo mẹ đến nhà thờ

Màu nắng chiều pha trộn tiếng chuông ngân

Tiếng kinh chiều như in những dấu chân

Bàn tay mẹ dắt dìu con tiến bước.

Ngôi Thánh đường in bóng trên hồ nước

Nghe râm ran thao thức mãi trong lòng

Lời khấn nguyện con đưa mắt ngước trông

Gặp ánh nhìn Chúa trao ban trìu mến!

Mỗi buổi chiều mẹ thắp lên ngọn nến

Trong tim con tấm bé lớn lên dần,

Mỗi buổi chiều con nghe tiếng chuông ngân

Cùng với mẹ con hăng say từng bước.

 

Thơ: Tiếng chuông ngân

Nhà thờ Giáo Lạc – Quê hương tác giả

 

Nhớ tháng năm những buổi chiều đi rước

Mùa hoa thiêng như nở thắm khắp miền…

Mẹ đoái nhìn thương đến những đoàn chiên

Dâng kính Mẹ muôn màu hoa sắc thắm!

Tiếng chuông chiều nghe sao mà thương lắm

Mãi ngân vang trong những lớp sương mù,

Còn lắng đọng trên tán lá mùa thu

Nuôi hồn con từng tháng ngày thơ dại.

Tiếng chuông chiều ngân vang như nhẫn nại

Như tiếng Chúa yêu thương mãi gọi mời!

Lớp cha ông vui hưởng phúc quê trời

Đàn con cháu dâng lời kinh khấn nguyện.

Đã bao năm tiếng chuông như hiện diện

Cùng chia vui san sẻ những nỗi buồn

Vẫn vang vọng trong ánh nắng mùa xuân

Cùng bốn mùa ru đoàn con khôn lớn.

Phương trời xa biết ai còn nhớ tới?

Tiếng chuông ngân như bóng mẹ vẫn cùng

Lòng thổn thức khóe lệ bỗng rưng rưng..

Lần vắng mẹ, con cùng cha đi lễ.

Và đã qua bốn mươi năm có lẻ

Kể từ khi con cất tiếng chào đời,

Con ra đi bốn biển khắp phương trời

Nhớ những chiều chuông còn vang đất tổ!

Xin Chúa thương, thắng muôn ngàn đau khổ

Mẹ ơi thương xin gìn giữ muôn nhà

Được an hòa nơi mảnh đất quê cha

Để chuông chiều vẫn ngân vang mời gọi!

05/01/2014 Vanang68

Để lại một bình luận