Chuyện của của chị Phương

 

Chuyện của của chị Phương

 

Chuyện của của chị Phương
Hình minh họa

Tôi lớn lên trong một gia đình có năm anh em. Năm tôi lên 3 tuổi, cả năm anh em đều mắc bệnh đậu mùa. Bốn anh chị em của tôi đã chết, chỉ còn lại một mình tôi sống sót nhưng bị mù cả hai mắt. Ít lâu sau bố tôi cũng qua đời, mẹ tôi gởi tôi vào học trong trường của các Sơ để tôi được học giáo lý hẳn hoi. Các Sơ cũng dạy văn hóa cho tôi nữa, đến lớp chín thì tôi chuyển sang trường Phục hồi Chức năng cho người khiếm thị ở Sài Gòn để học nghề. Ở đó, tôi được huấn luyện để trở thành một điện thoại viên. Rồi tôi được nhận vào làm việc trong một tổng đài điện thoại ở Long Khánh.

Năm 1971, tôi kết hôn với một người sáng mắt, năm ấy tôi chỉ mới 20 tuổi nên đã rất tin tưởng vào cuộc hôn nhân này. Được khoảng một năm, tôi dần dần nhận ra rằng hai chúng tôi không mấy hợp nhau. Khi con gái đầu lòng của chúng tôi còn rất nhỏ, anh ấy đã bỏ tôi một mình muôi con. Anh ấy về quê sinh sống bằng nghề sửa chữa đồ điện tử, thỉnh thoảng vào Sài gòn mua những thứ cần thiết cho công việc làm ăn. Lần ấy anh vào mua đồ thì bị kẹt lại ở Sài Gòn do biến cố 30-4-75. Anh lo cho mẹ con tôi chạy loạn. . .

Sau Giải Phóng, anh sống chung với tôi tại khu tập thể mà nhà nước dành cho người khiếm thị. Người ta thấy anh mắt sáng mà chịu lấy vợ là người khiếm thị nên tạo cho anh công ăn việc làm. Thời gian đó vợ chồng tôi lại chung sống với nhau có thêm một trai, một gái nữa. Cho đến lúc ấy, tôi chua chát nhận ra rằng anh đến với tôi chỉ vì anh ở đất Sài gòn không nơi nương tựa, không người thân thích…

Rồi một lần nữa anh lại bỏ tôi để lấy một người con gái khác khỏe mạnh, có học thức và có tiền của hơn tôi. Chồng tôi đem theo đứa con trai, để lại cho tôi một mình nuôi hai đứa con gái. Lúc đó quá kiệt quệ, tôi phải đi bán vé số để nuôi con, tay tôi cầm xấp vé số mà nước mắt cứ ứa ra… Có lẽ nhìn vẻ mặt u buồn của tôi, người ta cũng không thích mua nên tôi bán ế ẩm lắm… Khoảng thời gian đó, mẹ con tôi rất thiếu thốn và cùng cực. Nếu tôi không có lòng tin vào Chúa và Đức Mẹ, tôi không biết làm sao để vượt qua nữa! Nhiều người xúi tôi đưa 2 đứa con gái cho chồng nuôi để đỡ cực thân, nhưng tôi sợ con gái tôi bị cảnh dì ghẻ con chồng lắm, vả lại tôi cũng rất thương chúng…

Những ngày gian nan đó, tôi luôn cầu nguyện và lần chuỗi xin Chúa và Đức Mẹ ban ơn giúp sức cho tôi. Ba mẹ con sống nương tựa nhau, tôi tham gia sản xuất chổi và bàn chải ở Hội người mù Quận 10, con gái lớn đi làm nghề thủ công mỹ nghệ cho người ta. Thấy hoàn cảnh bi đát của chúng tôi, người ta cũng thương mà giúp đỡ qua ngày. Bây giờ hai con gái tôi đã có chồng. Chúa thương ban cho tôi hai đứa con gái ngoan hiền và rể hiền nữa. Cuộc sống của tôi hiện nay cũng khá hơn, tôi chỉ còn nỗi buồn về đứa con trai của tôi và con cái của nó. Hồi đó khi cha nó bỏ đi mang nó theo, tôi nghĩ nó là con trai theo ba thì có tương lai hơn là ở với tôi. Nhưng cha nó là người không có đạo, nên dần dần nó cũng lơ là việc đạo nghĩa. Con trai của tôi đã chết lúc 31 tuổi vì tai nạn xe cộ, không biết phần linh hồn của nó ra sao!

Cuộc đời tôi trải qua bao lần khốn khó, lúc nào tôi cũng chỉ biết trông cậy vào Chúa. Nếu tôi không có Chúa thì tôi cũng không biết mình ra sao nữa!

16/12/2013

Lucia Vũ Thủy

(viết theo lời kể của chị Phương)

 

Để lại một bình luận