Ngẫm chuyện ông nhà giàu và chàng ăn xin la-za-rô
Ông nhà giàu tự mãn kia ơi
Ông đã một đời sống trong nhung lụa
Ông đã có những ngày yến tiệc linh đình thừa mứa
Ông đã chẳng bao giờ nghĩ đến những người khốn khổ
Sao bây giờ lại đi so bì với chàng La-za-rô đã một đời khốn khó?
Ngày xưa!
Có bao giờ ông nghĩ đến những kẻ đói rách xin ăn
Có bao giờ ông nghĩ đến những người phải trầm mình trong bệnh tật thiếu thốn
Có bao giờ ông nghĩ đến những người không nhà, không cửa, không chốn dung thân
Có bao giờ ông đã xót thương những kẻ bần hàn tiền không, túi rỗng…
Sao bây giờ ông lại mở mồm than khóc và đòi được xót thương?
Những câu hỏi đặt ra, còn vướng ở trên môi
Tôi đã kịp nhận ra mình chẳng khác gì lão nhà giàu tự mãn
Tôi đã chẳng kể chi đến những lời than vãn ở chung quanh
Đã bao lần, tôi thờ ơ với những người anh em túng quẫn?
Cuộc sống đã cho tôi những tiện nghi đầy đủ
Ru tôi vào một giấc ngủ triền miên…
Tôi có lỗi gì đâu, khi chẳng lắng nghe những lời than vãn!
Tôi có lỗi gì đâu, khi chẳng quan tâm những kẻ túng nghèo!
Ông nhà giàu đã chết.
Chàng La-za-rô đã chết.
Chúa công minh đã phán xử thế nào?
Ôi, Lạy Chúa! Con nghẹn ngào biết tội…
Xin cho con luôn biết sống sẻ chia
Xin cho con luôn biết xót thương người anh em đồng loại
Để ngày ngày con được Chúa xót thương
Trong vòng tay êm ái của Ngài luôn mãi!!!
Cảm hứng sau khi suy ngẫm đoạn Tin Mừng dưới đây:
“Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.
“Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. Bấy giờ ông ta kêu lên : ‘Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát ; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm !’”
(Lc: 16, 19-24)
Vũ Thủy