Thơ : Mẹ Thăng Thiên
Ôi kỳ tích, ngỡ ngàng ngôi mộ trống
Hương thăng thiêng ngào ngạt ướp huyệt sâu
Hai ngàn năm. Con kính cẩn bái đầu
Xin chúc tụng Đấng Huy Hoàng diễm phúc.
Đầy kinh ngạc, Lu-xi-phe lúng túng
Ngước nhìn lên, trời rực ánh diệu quang
Thật hổ ngươi trong tăm tối bẽ bàng
Ma-ri-a ngự Thiên Đàng chói lọi.
Con rồng đỏ, vương quyền Sa-tan đó
Nuốt nhục nhằn nhìn tà áo thiên thanh
Thân cát bụi, hắn những ngỡ mong manh
Lại hiển sáng nơi hình hài Trinh Nữ.
Lối nhân gian, suốt hành trình lữ thứ
Nén đớn đau Mẹ cất tiếng “xin vâng”
Đồi Can-vê tan nát trái tim trần
“Con của Mẹ! Mẹ cùng con hiến tế!”
Mẹ Thăng Thiên! Đấng đồng công cứu thế
Xin xót thương hồn cỏ dại, hoa rơi
Nẻo nhân gian trót lầm lỡ một đời
Trong khát vọng nên trọn lành đáp lễ.
Ngày hôm nay, kính mừng ca khen Mẹ
Mẹ về trời, con mắt lệ đầy vơi
Linh hồn thơ khao khát quá Mẹ ơi!
Xin tận hiến … dù mãi là cát bụi.
TYHC(2006)