Đường Về Của Mẹ
A. Hai cuộc truyền tin
3. Thưa bà Ma-ri-a xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng Đa-vít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Gia-cop đến muôn đời, và triều đại Người sẽ vô cùng vô tận.”(Lc 1, 30-33).
Suy gẫm lời thứ hai sứ thần Gap-ri-en truyền tin cho Đức Mẹ, và lời đáp ngắn gọn của Người Tì Nữ Khiêm Cung tuyệt vời chúng ta dễ dàng nhận ra nội dung của lời Truyền tin thật quá sức tưởng tượng con người, vượt trên cao vời mong ước của nhân loại, và cũng vô cùng khó thực hiện đối với tri thức và sự khôn ngoan loài người. Nếu không nói với khả năng nhân loại hoàn toàn bất lực.
Thế mà với tâm hồn nhạy bén, thông minh sắc sảo của một người không bị tội lỗi làm cho ra u tối, lại đơn sơ đến mức chẳng hề nghĩ gì đến bản thân. Không lo hậu quả trước mắt, chẳng màng nỗi sợ tương lai. Không thèm để ý đến diễn tiến sự việc, sẽ đem lại vinh quang danh dự cho mình hay khổ nhục dày vò ra sao. Một chỉ lo ý Chúa làm sao thành tựu vì bản thân mình không đáp ứng được ý muốn của Ngài, “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng!” (Lc 1,34).
Càng phân tích chúng ta càng thấy vẻ đẹp vô song của tâm hồn Mẹ. Đâu phải Đức Mẹ không biết, với lề luật, một trinh nữ không có chồng mà mang thai sẽ bị ném đá. Làm người vợ ngoại tình cũng phải mang tội chết trước bàng dân thiên hạ. Cũng không phải Mẹ Ma-ri-a khờ khạo đến chẳng hiểu sẽ làm cha mẹ buồn khổ, tủi nhục biết bao khi thấy cái thai cứ lớn dần lên, trong lúc Giu-se không thừa nhận.
Chị em bè bạn, hàng xóm láng giềng sẽ đối xử với Mẹ thế nào, lúc hình ảnh tốt đẹp Mẹ có trước đây nơi họ bị sụp đổ hoàn toàn. Người mà trước đây mọi người luôn tôn trọng, quí yêu, giờ chỉ còn lại nỗi ô nhục phũ phàng. Còn Giu-se người hôn phu của Mẹ nữa, Mẹ sẽ phải ăn nói thế nào đây? Giu-se từng hiểu Mẹ, yêu quí Mẹ, tin tưởng và tôn trọng Mẹ. Và đối lại, tình cảm và sự tôn trọng Mẹ dành cho Giu-se là chân thật. Ước muốn giữ mình đồng trinh không hề phai nhạt trong lòng Mẹ, Giu-se cũng biết rõ điều đó. Vì quí mến nhau thật lòng, Giu-se muốn vầy duyên loan phụng với Mẹ, để bảo bọc chở che cho Mẹ tròn ước nguyện. Phần Mẹ, Mẹ tin con người giàu phẩm chất cao thượng của Giu-se.
Mẹ chấp nhận đính ước vì tin rằng Giu-se hoàn toàn hiểu Mẹ. Không phải có rất nhiều cuộc hôn nhân vẫn son sẻ đến già như Da-ca-ri-a và Ê-li-sa-bét đấy sao! Nhưng nếu giờ đây Mẹ nhận lời thiên sứ, Mẹ mang thai, người bạn đời nay mai cùng Mẹ chung sống sẽ nghĩ thế nào về Mẹ? Sẽ đối xử với Mẹ ra sao trong lúc sự tình diễn ra trước mắt mà Mẹ không thể có một lời minh oan. Ai, lấy gì làm chứng cho lời Mẹ nói! Và nếu Mẹ nhận lời thiên sứ, Mẹ sẽ được phần gì khi lời truyền tin chỉ hứa hẹn về con Mẹ. Với bấy nhiêu lý do đó cũng đủ làm cho bất cứ tâm thức nhân loại nào dù đơn sơ đến mấy, trong sáng tới đâu cũng nhìn lại chính mình một lần.
Và chọn lựa cho bản thân vị thế có chỗ cho cái “tôi” mình hiện diện. Nhất là ở lứa tuổi vừa thành niên của một cô gái, đầy mộng mơ và ước vọng. Sự khôn ngoan tính toán loài người sẽ dẫn tới việc lo cho bản thân hơn là chấp nhận để mình không có gì, không còn gì. Trong lúc điều tồi tệ sẽ sẵn sàng ập đến như giông bão phủ xuống vườn hoa. Vì thế, Mẹ Ma-ri-a đã có thể đặt ra cho thiên sứ vô số câu hỏi liên quan diễn tiến và kết cuộc sự việc về Mẹ. Nhưng Rất Thánh Trinh Nữ đã hoàn toàn quên mình, quên mình vô cùng cao thượng, không lưu tâm mảy may đến sự lợi hại thường tình mà người thế hay suy xét, mưu cầu. Suy gẫm, phân tích ra như vậy chúng ta mới thấy tuổi thơ của Mẹ đã được ân sủng gìn giữ, nuôi tâm hồn Mẹ lớn lên trong sự lành thánh tuyệt vời. Nếu không cây xiêu chiều nào sẽ đổ chiều ấy. Đức từ bỏ tạo vật, siêu thoát bản thân nơi Mẹ Đồng Trinh đạt trên tột đỉnh trọn lành. Không còn có thể cao hơn được nữa.
Nếu đức tin lớn bằng hạt cải đã có thể dời non lấp biển, thì đức tin của Mẹ Ma-ri-a là thành ngọc Giê-ru-sa-lem thiên quốc, thật vô lượng vô giá (Kh 21,14-21). Đức tin Người Trinh Nữ tuổi vừa trăng tròn lẻ, kéo được sự sung mãn vô biên Thiên Chúa lấp đầy vực thẳm vô đáy tội lỗi và sự bất xứng con người. Đức tin gở bỏ niêm phong vườn Ê-đen, cho dòng sông ân sủng sự sống trường sinh chảy tràn đẫm ướt nhân gian.
Đức tin vĩ đại làm cho Mẹ thành E-va Mới cưu mang và sinh ra Đấng Thần Nhân. Đấng chuộc lại lỗi lầm xưa cho tổ tông loài người và đạp đầu con rắn dưới chân Người. Trả lại thần khí và ân sủng, giải phóng phận người bị thần chết và tội ác gắn liền với đau khổ giam cầm bao kiếp. Đồng thời sinh ra Dân Thánh mới, cho thiên cung luôn vang lên khúc nhạc tôn vinh, chúc tụng và tạ ơn Thiên Chúa đến muôn thuở muôn đời. Còn có hành vi hay lời nói nào thể hiện một đức tin mạnh hơn, thánh thiện hơn không? Nếu có, đó chính là đức tin của Mẹ lúc đứng dưới chân thánh giá nhìn con mình giẫy chết.
“Đức tin nào cao vút vực cheo leo
Con đã chết nhưng con là Thiên Chúa.”
4. “Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. Kìa bà Ê-li-sa-bét, một người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.
Bấy giờ bà Maria nói: “Vâng, tôi đây là nữ tì của Chúa, xin cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói”. Rồi sứ thần từ biệt ra đi” (Lc 1, 35-38).
Để giải đáp điều Mẹ chưa thể hiểu, cho biết phương cách Thiên Chúa Ba Ngôi sẽ làm nơi Mẹ. Đồng thời khích lệ đức tin của Mẹ qua việc báo tin người chị họ Ê-li-sa-bét đã mang thai, thiên sứ nói. Những gì bố con ta chiêm ngắm về Mẹ Đồng Trinh trên đây, làm cho chúng ta không bất ngờ trước câu trả lời đúc kết ngắn gọn của Mẹ Maria. “Vâng, tôi là nữ tì của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói”.
Ôi! Câu nói sao mà khiêm tốn, tin tưởng và đáng yêu đến vậy! Cha, bố muốn lập lại lời của Mẹ chúng ta cả trăm ngàn lần. Cho tinh thần và đức tin của Đấng đầy ân sủng truyền sang linh hồn tệ hại của bố. Lời Mẹ xin vâng cho bố thấy cả bầu trời nhiệm lạ: thánh đức huy hoàng và vinh quang cao sáng. Thánh đức nơi Người Tì Nữ Khiêm Cung đáng kính tôn và chúc tụng, đem lại trời mới, đất mới, con người mới nhờ ân điển của Đức Giêsu Kitô.
Mẹ cung kính nói lời khiêm tốn xin vâng, chẳng khác hơn người nữ trinh dân dã cúi đầu e lệ nhận lời cầu hôn của vì Vua Thiên Quốc. Vâng theo ý Chúa, Mẹ Maria “bái đường” kết nhiệm hôn cùng Thánh Linh Diệu Ái. Để rồi từ đây xác hồn Người Trinh Nữ được bảo toàn vĩnh viễn với ơn thiêng cao cả làm Mẹ Đồng Trinh Trọn Đời.
Từ đó trái tim Mẹ hát vang lời ca hạnh phúc, mừng vui khôn tả:
“Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa,
nhờ Thiên Chúa tôi thờ, tôi hớn hở biết bao!
Vì Người mặc cho tôi hồng ân cứu độ,
choàng cho tôi đức chính trực công minh,
như chú rể chỉnh tề khăn áo,
tựa cô dâu lộng lẫy điểm trang.
Như đất đai làm đâm chồi nẩy lộc,
như vườn tược cho nở hạt sinh mầm
Đức Chúa là Chúa Thượng cũng sẽ làm trổ hoa công chính
làm trỗi vang lời ca ngợi trước mặt muôn dân.
Như trai tài sánh duyên cùng thục nữ,
Đấng tác tạo tôi sẽ cưới tôi về
Như cô dâu là niềm vui cho chú rể
tôi cũng là niềm vui cho Thiên Chúa tôi thờ” (Is 60,10-11;62,5).
Linh hồn Mẹ Maria đẫm thấm ngọt ngào lời ngôn sứ đã nói về Mẹ, người đầu tiên và trên hết đón nhận mạch nguồn hồng ân cứu độ,
Nói lời xin vâng, Mẹ được Thần Khí rước vào biển tình hoan lạc, cung nghinh trong huy hoàng diễm lệ. Người nữ duy nhất được Thiên Chúa dấu yêu hết lòng, Ngài yêu dấu Mẹ đến hoan hỉ tặng ban Ngôi Hai Thiên Chúa – Con Một của Ngài vào lòng Mẹ. Mẹ trở thành Đức Mẹ Quang Vinh, được nâng nhấc lên phẩm tước Mẹ Thiên Chúa, nên tạo vật cao trọng hơn hết muôn tạo vật. Mẹ Maria, Người Trinh Nữ ở giữa nhân loại còn nặng mang án tử, một phàm nhân của dòng giống đang bị đè bẹp dưới bùn đen lại bỗng chốc ánh vinh quang rực rỡ tỏa ra nơi Người và trùm lên vũ trụ. Mẹ thật sự là Mẹ Thiên Chúa, Nữ Chúa thiên cung. Còn danh dự và sự tôn quí nào hơn, còn tình yêu và hạnh phúc nào sánh bằng!
Lời xin vâng thốt ra từ miệng Mẹ, làm hả hê mọi cõi lòng thần thánh, đang nín lặng chờ đợi câu trả lời của cô gái nhân gian. Cả vũ trụ nhẹ nhõm thở phào, vì Thiên Chúa đã khởi đầu chiến thắng, mở màn cho cuộc chiến thắng vinh viễn Sa-tan và tử thần. Những kẻ nghịch thù vạn kiếp chống lại Thiên Chúa và hãm hại nhân sinh. Xưa kia, E-va con người đầu tiên phạm tội, bất tuân lệnh Chúa vì muốn bằng Thiên Chúa, mang xác đất phàm hèn mà không biết mình là tro bụi. Thì giờ đây, E-va Mới lại hết lòng khiêm hạ, tuân phục hoàn toàn Thánh Ý Ngài. Dù rằng Thánh Ý đó sẽ mang lại những đau khổ như gươm sắc thâu qua cõi lòng. “Vâng, tôi là nữ tì của Chúa, xin làm cho tôi như lời sứ thần”, lời chấp nhận thật khiêm cung nhưng không đơn giản chỉ nói lên lòng vâng phục. Bởi Mẹ ý thức rõ ràng, sâu sắc vấn đề, hiểu được vai trò và sứ mệnh của Mẹ sau khi đã xin vâng.
Nên lời nói hạ mình vâng phục hết mực đó, còn nói lên lòng tin tưởng mạnh mẽ, phó thác hoàn toàn và tận hiến trọn vẹn chính mình. E-va tự đưa mình lên cao đã bị hạ xuống, Mẹ Maria, Người Trinh Nữ Đơn Sơ – E-va Mới hạ mình xuống tột cùng lại được nâng lên cao tuyệt đỉnh. E-va phạm tội làm cho A-đam phạm tội theo, mang lại án chết, hủy hoại thế gian bằng sự ác và đau khổ dữ dằn. Nay với lời xin vâng khiêm cung đẹp ý Thiên Chúa, E-va Mới đã cưu mang A-đam Mới – Đấng trả lại sự sống cho thế gian, chiến thắng sự chết và tội lỗi, cứu chữa mọi thương đau và tái tạo tất cả trong ân tình cứu độ. E-va được tạo dựng nên từ A-đam, rồi chính E-va lại làm cho A-đam phải chết.
Nhờ lời xin vâng của Mẹ, Thiên Chúa đã lập lại trật tự này: E-va Mới đem lại sự sống cho A-đam Mới, nhờ đó, A-đam Mới trả lại sự sống, ân sủng và hạnh phúc cho nhân trần.
Ô! Sự khôn ngoan kỳ tuyệt đã tạo thành Mẹ Đồng Trinh, ân sủng nơi Mẹ thật kỳ diệu khôn lường.
Chúng con tạ ơn Thiên Chúa đã tái tạo nên Mẹ Maria, và ban Mẹ làm Mẹ chúng con. Xin chúc tụng Mẹ Nữ Trinh Rất Thánh. Amen.
Tình Yêu Hoa Cỏ