Hãy chăm sóc chiên của Thầy
Cv 5,27b-32.40b-41; Kh 5,11-14; Ga 21,1-19
Lm. Jude Siciliano, O.P.
Kính thưa quý vị,
Đối với những ai yêu thích những việc cầu nguyện được diễn ra theo đúng nghi lễ và trật tự, theo cá nhân cũng như cộng đoàn (và tôi xin thú nhận tôi cũng là một người trong số đó), thì tốt hơn là chỉ nên đọc lướt qua bài đọc sách Khải Huyền hôm nay. Đó là một đám đông ồn ào náo nhiệt, “có tới ức ức triệu triệu” các thiên thần, các loài thụ tạo sống động và cả các trưởng lão. Tất cả không hề lặng thinh trong trầm tư mặc tưởng. Họ đang lớn tiếng hô vang một bài thánh ca tán tụng “Con Chiên đã bị giết”. Chưa hết, những lời khen ngợi còn lan truyền đến “mọi loài thụ tạo trên trời, dưới đất, trong lòng đất, ngoài biển khơi và vạn vật ở các nơi đó…” Không hề có chỗ cho sự thinh lặng ở nơi đầy ắp những lời ca ngợi của toàn thể vũ trụ này.
Chúng ta tôn thờ nhiều vị thần: giàu có, tuổi trẻ, quyền lực, vui thú, dân tộc,… Nhưng rõ ràng là tác giả Gioan trong thị kiến ngày hôm nay lại vui mừng công bố rằng Chúa thật của tất cả các những sự hữu hình và vô hình chính là “Con Chiên đã bị giết”. Thánh Gioan không chỉ ca ngợi Đức Giêsu, Đấng sống giữa chúng ta. Nhưng ngài ca ngợi Đức Giêsu, Con Chiên đã bị giết chết và đã sống lại cho chúng ta. Khi liên tưởng Đức Giêsu như là Con Chiên thì có rất nhiều biểu tượng: đó là máu chiên đã cứu người Dothái khi họ chuẩn bị cho cuộc xuất hành khỏi ách nô lệ Ai Cập. Đó là con chiên trong sách Isaia (53,7), Đấng chịu thay đau khổ cho các tội nhân, và trong sách Đaniel (8,20-21) nói về con chiên chiến thắng. Gioan còn cho thấy một lễ đăng quang của Con Chiên. Đây không phải là một lễ nhỏ lặng thầm trong một nhà nguyện xa xôi hẻo lánh, nhưng tất cả các thiên thần, các bô lão và vũ hoàn hô vang bài ca chúc tụng ngợi khen.
Chúng ta sống ở bắc bán cầu nên đang hưởng được mùa xuân sau một mùa đông khắc nghiệt. Hôm nay, khi rời khỏi nhà thờ và nếu may mắn được ở những nơi nhiều cây và hoa (ngay cả ở Brooklyn, quê hương của tôi!), chúng ta có thể cùng hòa chung với bài thánh ca tán dương chúc tụng của vũ hoàn như trong sách Khải Huyền và đón nhận được những món quà của thiên nhiên ban tặng; cũng như là ân sủng mà chúng ta có trong Đức Kitô, Chiên Thiên Chúa, “Đấng xóa tội trần gian”.
Cuộc sống của chúng ta có thể bị rạn vỡ còn tâm trí thì bị phân tán bởi nhiều thứ bận tâm lo lắng, nhưng tác giả Gioan, người đang chịu cảnh lưu đày ở đảo Patmos, cho chúng ta niềm hy vọng. Hôm nay, ngài đã cho ta thấy một thị kiến và một lời nhắc nhở: Con Chiên của Thiên Chúa đã bị đánh bại và giết chết đã phục sinh từ cõi chết và giờ đây đang được tôn phong. Cùng với Gioan là người cũng chịu đau khổ, chúng ta hiến dâng cả những vết thương của mình trong niềm xác tín rằng một ngày nào đó ta cũng sẽ được hiệp đoàn với muôn loài để hát bài ca tụng tán dương. Nhưng chúng ta có thể thưởng nếm yến tiệc cuối cùng ấy bằng việc bắt đầu cử hành ca tụng ngay hôm nay, Chúa Nhật III Phục Sinh, ngay cả khi những lời cầu nguyện và các bài thánh ca có âm điệu dịu dàng hơn!
Tôi vừa có cuộc nói chuyện với một anh em lớn tuổi trong Tỉnh dòng Đaminh của tôi. Anh đang ở trong một cơ sở điều dưỡng. Tôi gọi để nói với anh về sự ra đi của một sử gia dòng Đaminh mà chúng tôi rất yêu mến, Sơ Maria Nona Mc Greal, O.P. Anh ấy đã nói với tôi rằng anh cũng đã lớn tuổi và cứ đau yếu bệnh tật luôn, vì thế mà anh phải ở trong cơ sở điều dưỡng. Tôi đã từng đến thăm cơ sở này. Đây là một nơi tuyệt vời, dù vậy, chẳng có ai lại không muốn có thể tự mình đứng dậy và đi đến những nơi mà mình yêu thích, không còn bị ràng buộc bởi tuổi tác hay bệnh tật thể xác.
Cuộc nói chuyện điện thoại này xảy ra khi tôi đang suy tư về bài Tin mừng hôm nay và Đức Giêsu đã nói với Phêrô: “Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tùy ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn”. Tôi bị cám dỗ giống như một thiếu niên để viết ra bên cạnh đoạn Tin mừng này câu nói: “Sự thật là thế nào đây!”
Quý vị không thấy những câu chuyện phục sinh có âm điệu thật khác thường sao? Câu chuyện hôm nay cũng giống như mọi hôm không có tiếng kèn vang. Thay vào đó, chúng ta thấy một ngày đánh bắt cá mà chẳng được gì cả. Chẳng phải là những ngư phủ này đã từng đánh bắt cá mà không có sự giúp đỡ của Đức Giêsu đó sao? Điều khiến các ông chú ý là một mẻ cá. Sau cùng, Phêrô vui mừng; vừa nghe nói “Chúa đó”, ông vội “khoác áo vào” rồi nhảy xuống biển. Nhưng khi ông và các môn đệ khác vào bờ, các ông không kiệu Đức Giêsu trên vai, hò la, nhảy múa và rước Người đi diễu hành qua các vùng lân cận, giống như những người hùng bóng đá vừa giành được chiến thắng trong giải đấu.
Tuy nhiên, thánh Gioan cho chúng ta thấy là các môn đệ không dám hỏi Đức Giêsu: “Ông là ai, vì các ông biết rằng đó là Chúa.” Sau đó, các ông đã cùng ăn sáng. Phải chăng là các ông đang sửng sốt như những lần trước? Tình tiết của câu chuyện diễn ra chậm rãi chứ không nhanh chóng. Có lẽ là vì trong lòng các môn đệ vẫn còn chút cảm giác bối rối và xấu hổ.
Lúc này, Phêrô không có gì đáng để tự hào, vì thế có nhà chú giải cho rằng điều đầu tiên ông làm là phải “được khôi phục lại”. Đức Giêsu đặt Phêrô vào một cuộc trò chuyện không mấy thoải mái khiến chúng ta liên tưởng đến ba lần ông chối Chúa. Tuy nhiên, Phêrô không bỏ ngang cuộc trò chuyện, và Đức Giêsu cũng không phủi tay bỏ mặc ông cũng như những kẻ còn lại. Nếu chúng ta cũng ở đó, hãy nhớ và thú nhận tội lỗi của mình như các môn đệ, Đức Giêsu đã sẵn sàng tha thứ và sẽ sai chúng ta ra đi một lần nữa. Phêrô chẳng có gì để tự dương tự đắc với những môn đệ khác. Có lẽ, ông chỉ là ánh sao nhỏ bé so với các môn đệ khác, và chúng ta cũng thế. Thế cũng tốt, bởi lẽ Đức Giêsu kêu gọi Phêrô trở lại với vai trò tôi tớ của ngài, “Hãy chăm sóc chiên của Thầy… Hãy chăn dắt chiên của Thầy.” Chúng ta đã được tha thứ, giờ đây ta phải phục vụ người khác, đặc biệt là bằng cách trao cho họ những gì mà Chúa Kitô phục sinh đã cho chúng ta: sự tha thứ.
Giờ đây, trở lại với câu trích dẫn của tôi ở trên liên quan đến việc Phêrô bị dẫn đến những nơi ông không muốn đến. Sự ám chỉ này có lẽ nhắm đến việc Phêrô sẽ phải chịu tử đạo ở Rôma. Phêrô sẽ thể hiện tình yêu với Chúa Kitô bằng cách hy sinh mạng sống của mình để phục vụ Người. Gợi lại cuộc trò chuyện của người anh em Đaminh lớn già và ốm đau bệnh tật. Năm tháng qua đi đã đảo ngược những gì anh thường tự làm: tự mặc quần áo và đi đến nơi nào anh muốn. Sự đau yếu bệnh tật đã buộc anh phải “dang tay ra” và bị dẫn đi, không phải đến nơi anh luôn muốn đến, nhưng là nơi anh phải: đến phòng ăn, uống thuốc, được tắm rửa, được đặt lên giường, bị đáng thức để chích thuốc, …
Vâng, có một điểm qui chiếu cho tất cả những điều ấy, rất nhiều người bị bệnh và tất cả chúng ta cũng yếu đi rất nhiều khi về già. Đúng thế, nhưng chúng ta, những người môn đệ, tin tưởng rằng Chúa Kitô đã sống lại, dẫu cho những câu chuyện phục sinh xem ra khá bình dị, không có ánh sáng chói chang và kèn vang dội, bởi vì đó không phải là cách những người môn đệ như chúng ta sống. Chúng ta tin rằng Chúa Kitô vẫn đồng hành với mình mỗi ngày, ngay cả những năm tháng thê thảm nhất. Có thể sau đó chúng ta sẽ bị giảm đi nhiều thứ, nhưng đức tin vẫn có thể tỏa sáng. Nhớ lại những nhân chứng lớn tuổi của chúng ta đã đem lại cho ta trong tiếng cười và những lời hỏi thăm của họ: “Bạn khỏe không?” Chúng ta có thể từ chối, hay không thể phục vụ như mình vẫn làm, nhưng Chúa Kitô không bỏ rơi chúng ta. Người vẫn ban ân sủng cho chúng ta dù ở tuổi nào và trong mọi điều kiện để ta nên chứng nhân cho sự sống, cái chết và sự phục sinh của Người.
Hãy quay lại bài đọc trong Sách Khải Huyền và lớn tiếng ca ngợi: “Xin kính dâng Đấng ngự trên ngai và Con Chiên lời chúc tụng cùng danh dự, vinh quang và quyền năng đến muôn thuở muôn đời.” Bạn hãy cất cao giọng thưa: “Amen!”
Không giống như sữa hộp hay một bột ngũ cốc, phép rửa tội nhắc nhở rằng chúng ta không có ngày hết hạn. Thiên Chúa đã hứa vào ngày ta chịu phép thánh tẩy: Thiên Chúa đã ngự đến, đã cưu mang, và sẽ không bỏ rơi chúng ta trong tuổi già. “Khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đi.” (Ga 21,18)
Hôm nay là một cơ hội để thừa nhận những điều chúng ta không thích: chúng ta là người phục vụ. Chúa Giêsu mời gọi Phêrô ngay từ đầu Tin mừng: “Hãy theo Thầy”. Và ở cuối cuộc hành trình với Chúa Giêsu cạnh bên, Phêrô và những người khác nghe thấy lời bảo đảm này: “Lòng anh em đừng xao xuyến! Anh em tin vào Thiên Chúa thì cũng hãy tin vào Thầy” (Ga 14,1). Tương lai của chúng ta ở trong tay Thiên Chúa và chúng ta, những người đã chịu phép rửa, có được lời hứa của Thiên Chúa, đặc biệt những người lớn tuổi. Thiên Chúa đã chiến thắng sự chết, đã cho Chúa Giêsu phục sinh từ cõi chết và sẽ là Thiên Chúa trung thành của ta. Ngài trao ban cho chúng ta cuộc sống ngày hôm nay và cả lúc chúng ta luống tuổi theo thời gian.
Anh Em Nhà Học Đaminh chuyển ngữ.