Lá vàng

 

Lá vàng

(Cảm nhận sau chuyến thăm nhà hưu Vĩnh Lộc)

 

Buổi sáng khí trời se lạnh, những bản nhạc xuân vang đâu đây, ngoài đường phố như vội vã tất bật hơn: “Tết .. tết .. tết .. đến rồi…” báo hiệu năm cũ qua đi năm mới sắp tới. Với không khí của mùa xuân chúng tôi bàn nhau đi thăm các cụ già neo đơn. Điểm đến lần này là nhà Bác Ái Vĩnh Lộc thuộc Huynh Đoàn giáo phận Sài Gòn.

 

Lá vàng

 

Ban đầu chúng tôi dự tính đi xe gắn máy, nhưng rồi: nồi niêu – xoong chảo – bánh trái lỉnh kỉnh nên chị Tĩnh đã ủng hộ một xe 15 chỗ ngồi. Dù không phổ biến rộng rãi nhưng xe cũng kín chỗ. Đúng 14h xe chuyển bánh tới nơi cần tới để chúng tôi còn kịp nấu bữa ăn phục vụ các cụ. Giữa cái nắng trưa gay gắt, sau cánh cổng là không gian tĩnh lặng, bình yên, những hàng sa kê già tỏa bóng mát chúng tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Trong sân, ngoài hành lang vài cụ đang đi lọm khọm có cụ ngồi xe lăn, mắt nhìn xa xăm, cụ thì đi bằng xe đẩy, vài cụ ngồi lần hạt nơi ghế đá…

– Cụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cụ vào đây lâu chưa ?

– Tám mươi bảy rồi, vào đây hơn một năm.

– Con cháu có ghé thăm cụ không ạ ?

– Có hai đứa con, nó về chầu Chúa hết rồi.

 

Lá vàng

 

Nói đến đây cụ rơm rớm nước nắt. Nơi đây có 19 cụ , được 3 sơ chăm sóc, đa số các cụ độc thân không con cháu. Có cụ có con có cháu nhưng vì lý do này lý do nọ các cụ đã đến nơi đây. Có cụ đã ở đây hơn 10 năm phần lớn trên tám mươi. Có cụ hơn một trăm tuổi… Cơ sở không rộng lắm nhưng khang trang và tươm tất. Có một nhà nguyện được nới thêm phần mái, hàng tuần mỗi Chúa nhật và thứ Tư có Thánh Lễ. Giáo dân quanh vùng đến tham dự cả mấy trăm người. Cha linh hướng Đaminh của chúng tôi và cha Biển Đức Vương Thuật thường xuyên đến đây dâng Thánh Lễ.

 

Lá vàng

 

Bài giảng hôm nay của cha thật ý nghĩa và nhiều cảm xúc: tấm lòng người mẹ, mẹ Maria trong tiệc cưới Cana. Vâng chỉ có người mẹ với tấm lòng bao la, yêu thương sẻ chia và lo lắng cho các con. Các cụ nơi đây cũng đã một đời tất tả, ngược xuôi, chăm lo nuôi nấng các con vậy mà có những đứa con… khi cha mẹ về già đã trở nên gánh nặng của con cái và chúng đã muốn chối bỏ…

Sau lễ, một nhóm đi thăm các cụ, nhóm phục vụ bữa ăn . Hôm nay chúng tôi đãi các cụ món bún mọc vì món này các cụ dễ ăn hơn. Chị Linh đẩy xe cho môt cụ là bà cố được đưa vào đây mấy tháng nay cụ nắm lấy tay Linh:

Con gái mẹ, sao bây giờ con mới tới thăm mẹ, mẹ nhớ các con lắm !!.

 

Lá vàng

 

Chúng tôi không cầm được nước mắt. Với các cụ độc thân cuộc sống bình an vui vẻ hơn. Các cụ còn có con có cháu dù có lẫn có quên nhưng họ vẫn không quên được con cháu của họ, họ vẫn còn đó những khắc khoải nhớ mong và chờ đợi. Cuộc sống vật chất đối với các cụ hình như không còn cần thiết, chỉ ăn đủ no mặc đủ ấm. Nhìn các cụ bịn rịn nắm chặt tay chúng tôi không muốn rời mới hiểu được sự côi cút của các cụ vào tuổi gần đất xa trời. Hình như hoàn cảnh đã giúp cho các cụ mạnh mẽ hơn; các cụ tự phục vụ trong khả năng có thể: tự xúc cơm, tự lăn xe tự mặc quần áo dù một tay đã bị liệt … Có một niềm an ủi nơi đây các cụ được gần Chúa hơn với mỗi ngày bốn lần đọc kinh tối sáng được sự chăm sóc của các sơ, có những bạn già để trò chuyện giúp đỡ nhau và những niềm vui hạnh phúc khi có người đến viếng thăm.

 

Lá vàng

 

Những lá sa kê vàng đã rụng, cơn gió thoảng nhẹ nhàng đưa chúng bay trong sân… ngày qua, tháng tận năm tàn. Cuộc đời con người rồi cũng sẽ qua đi. Hãy sống trong nghĩa tình, trong yêu thương và chia sẻ. Hãy làm một điều gì có thể để cuộc đời này còn thấy được hạnh phúc còn có được mùa xuân.

Vũ Thúy

GX Đa Minh 20/1/2013

 Lá vàng

Để lại một bình luận