Thông điệp yêu thương
Có một người mẹ hay gửi kèm những mẩu giấy nhỏ vào phần ăn trưa của các con khi chúng đến trường. Trên mỗi mẫu giấy là lời cảm ơn về những khoảnh khắc hạnh phúc đáng nhớ, những việc tốt mà bọn trẻ đã làm và những lời động viên cho bài kiểm tra sắp tới hay trước một trận thi đấu thể thao…
Bọn trẻ rất thích thú khi nhận được những thông điệp ấy và mỗi khi trở về nhà, để đáplại, chúng cũng gửi những mẩu giấy ngộ nghĩnh cho mẹ.
Khi đứa con trai lớn vào phổ thông, cậu không còn muốn nhận những mẩu giấy ấy nữa vì cậu cho rằng mình đã lớn và biết tự suy nghĩ. Nhưng người mẹ bảo chúng cần thiết cho bà hơn là cho cậu và dù cậu không muốn bà vẫn cần phải viết. Người mẹ tiếp tục thói quen cho đến khi cậu tốt nghiệp phổ thông.
Sau đó người con vào đại học, tốt nghiệp và trở thành cố vấn luật pháp cho một công ty lớn. Công việc bận rộn đã cuốn cậu rời khỏi gia đình trong nhiều năm. Một ngày nọ, cậu về thăm nhà. Sau hai tuần nghỉ ngơi, cậu chuẩn bị trở lại với công việc và những kế hoạch mới. Theo thói quen, người mẹ lại chuẩn bị phần ăn trưa cho đứa con nhỏ và không quên chuẩn bị cả phần cho người con trai lớn. Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của người mẹ khi nhận được điện thoại của đứa con trai 24 tuổi: “Có phải con đã làm điều gì sai? Có phải con không còn là con của mẹ? Hay mẹ không quan tâm đến con nữa?”. Chàng trai nói một hơi, rồi ngừng lại và hỏi: “Mẩu giấy của con đâu rồi mẹ?”.
Tuổi thơ con người hạnh phúc khi được sống trong vòng yêu thương, chở che của cha mẹ. Nhưng khi trưởng thành, ta thường muốn tự khẳng định mình, muốn tự lập và dần rời xa chỗ dựa vững chắc ấy. Cho đến một ngày khi quá mệt mỏi với cuộc sống xô bồ và vòng xoáy của công việc, ta thèm biết bao vòng tay yêu thương và những lời động viên, khích lệ bởi lúc nào ta cũng bé bỏng trong mắt mẹ cha ……..
(sưu tầm)