Tấm lòng người mẹ – Nghị lực người con
Không chân không tay vẫn chơi đàn và dùng máy tính. Đó là cuộc sống của một thanh niên Đức có tên Christian (26 tuổi). Bởi ngay từ khi chào đời, cậu bé đã không có chân tay do bị khiếm khuyết về Gene. Mặc dù vậy, bằng một nghị lực phi thường anh vẫn tốt nghiệp THPT, chơi đàn và dùng máy tính…
Chàng thanh niên đến từ Mecklenburg Vorpommern – Đức không hề bị khuất phục trước số phận quá ư nghiệt ngã. Anh vẫn học tập, vui đùa, có nhiều bạn bè, và đặc biệt anh luôn có một trái tim đầy hoài bão.
Khi phóng viên của báo Bild xuất hiện, Christian với cân nặng chỉ 19 kg, đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách. Chủ nhà đã “chìa” cái vai bên phải của mình ra và nói: “Anh có thể đặt tay vào đây thay cho cái tay nhé!”
Bắt nguồn từ đâu mà Christian lại có được một nghị lực, một khát vọng sống mãnh liệt đến vậy? Có lẽ mọi trở ngại, dù là nhỏ nhất trong cuộc sống, mà anh đã vượt qua làm cho anh mạnh mẽ hơn, bởi con người phi thường này đã phải vật lộn với cuộc đời ngay từ khi lọt lòng mẹ. Cha mẹ đẻ của Christian đã bỏ rơi đứa con tật nguyền của họ, ngay từ khi mới được sinh ra. Nhưng đến khi được 10 tháng tuổi, bé Christian đã được người mẹ nuôi có tên là Gisela (74 tuổi) nhận về nuôi dưỡng.
Việc di chuyển trong nhà đã có mẹ nuôi đảm nhận.
Kể từ đó, mẹ Gisela đã trở thành “đôi chân” và “hai tay” của Christian, trở thành cái “máy gãi, thiết bị di chuyển, cái nút bấm và công tắc điều khiển…” của cậu con nuôi. Suốt 26 năm qua, người mẹ nuôi đầy lòng nhân ái này đã đánh răng, tắm giặt, chải tóc… cho Christian, và cần mẫn bế anh vào nhà vệ sinh, ngay cả khi bà đã ở vào tuổi 74. Phóng viên của báo Bild đã được chứng kiến cảnh bà Gisela tự tay nâng ly cà phê lên miệng con trai, Christian đã nói một cách hài ước rằng: “Vì cà phê mà uống bằng ống hút sẽ không thấy ngon”.
Mặc dù là người khuyết tật, nhưng Christian vẫn được đến trường như các trẻ em bình thường khác, anh đã tốt nghiệp phổ thông với điểm trung bình 2,2 (Điểm 1 của Đức tương đương với điểm 9-10 của Việt Nam – ND). Christian có rất nhiều bạn bè, những ánh mắt tò mò không làm cho anh phiền lòng. Christian nói: “Tất nhiên là tôi nhận ra ánh mắt ấy, nhưng tôi làm quen với những người đó rất nhanh để rồi sau đó, chúng tôi được vui đùa cùng nhau”.
Tại nhà, thế giới xung quanh của Christian được điều khiển bằng âm thanh. Anh chỉ cần ra các lệnh như: “Mở cửa, hạ rèm cửa sổ hay tắt đèn…” là lập tức được thực thi. Để viết thư điện tử cho bạn bè, Christian cần một thiết bị hỗ trợ để nhận tín hiệu từ miệng của người viết. Christian còn có thể chơi Keyboard và mơ ước một ngày nào đó sẽ được tham gia vào một buổi hòa nhạc. Chàng trai “vô chi” còn là một người rất thích bóng đá, anh đặc biệt thích câu lạc bộ Hansa Rostock. Anh cho biết : “Tôi có thể làm được nhiều điều như những người bình thường khác, sắp tới đây, tôi sẽ tham gia một khóa học về Ứng dụng công nghệ thông tin trong truyền thông ở Luebeck”.
Để người giúp đỡ cho Christian có thể đưa anh đi đến nơi về đến chốn, cần phải chi 26.000 Euro để cải tiến chiếc xe ô tô, nhưng cơ quan bảo hiểm hưu trí từ chối thanh toán khoản chi này. Điều đó buộc Christian phải kiến nghị lên tòa án để đòi quyền lợi của mình, và còn vì tương lai của anh nữa. Christian với cái nhìn cương nghị đã bày tỏ mong muốn: “Tôi muốn tự lập, muốn tự mình kiếm ra tiền. Bởi đến một lúc nào đó, người mẹ thân yêu của tôi sẽ không thể chăm lo cho tôi được nữa. Một gia đình riêng sẽ đem lại cho tôi niềm vui vô hạn. Nhưng có ai biết được rằng, cái gì đang chờ ở phía trước…”
PTH (Sưu tầm)