Bài học đắt giá
Trên đời này có những cái chết quá thương tâm mà người ngoài thật xót xa, người trong cuộc thì ân hận khôn cùng, và tôi đã một lần chứng kiến một trong số những cái chết đó.
Khi tôi đến thăm em thì cũng có vài người bạn của em cùng đến, có cả bố mẹ chồng và bố ruột em ngồi đó. Đằng sau nhà, bà ngoại đang đút cơm cho thằng cháu chưa đầy 5 tuổi, đứa bé đẹp trai bụ bẫm dễ thương như một thiên thần. Nhìn em nằm đó tôi nhủ thầm: “Em đẹp quá!” Hình như càng lúc em càng đẹp, dù em đang phải đối diện với những cơn đau đớn tột cùng của căn bệnh thế kỷ, em nằm một chỗ chỉ còn da bọc xương, người xanh trong xanh bóng rất mệt mỏi kiệt quệ, nhưng vẫn còn dáng dấp của một hoa khôi ngày nào. Nét mặt dịu hiền mỉm cười đưa mắt chào mọi người, vẻ nhẫn nại chịu đựng chấp nhận số phận. Những người đến thăm an ủi chia sẻ với em về sự đau buồn mất mát vì chồng em vừa được Chúa gọi về cách đây hơn một tuần; Giờ đến lượt em sức sống cũng tính bằng giờ chứ không bằng ngày bằng tháng nữa. Ai cũng cố nói chuyện bình thường tránh gợi lại vết thương lòng mà em đang phải đối diện chịu đựng. Tôi và mọi người ai nấy đều gượng cười để giữ cho nước mắt chỉ trực chờ trào ra trên khóe, trước một sự việc mà từ gia đình bạn bè họ hàng làng xóm ai cũng rõ như ban ngày.
Tôi nhớ ngày xưa vợ chồng em cùng học một trường, quen nhau từ những ngày còn học cấp một, như hình với bóng, tốt nghiệp cấp III, cả hai cùng học một ngành Công nghệ thông tin. Thế rồi ra trường, được sự đồng ý của hai bên gia đình. Môn đăng hộ đối, tuy khá giả nhưng lại hiếm hoi, cả hai người đều là con một. Quí tử sánh duyên cùng Ái nữ, trai tài gặp gái sắc bởi em từng là hoa khôi của Giáo xứ đã dự thi hoa hậu của báo Tiền Phong tổ chức năm nào, chồng em thuộc loại con nhà giàu điển trai học giỏi. Chúng em nên gia thất trong cuộc sống sung túc phú quý mà biết bao người mơ ước. Cha mẹ hai bên vun đắp, ra trường vợ chồng em được làm việc trong môi trường hết sức thuận lợi. Hơn nữa, chúng em còn được ở riêng trong một cơ ngơi đồ sộ, nhìn thấy rõ ràng em được tất cả, em có tất cả, một cuộc sống hoàn hảo và vượt bậc về mọi mặt.
Bé trai kháu khỉnh ra đời đã thỏa nỗi mong đợi có con nối dõi của gia đình nội ngoại. Cha mẹ hai bên, họ hàng, bạn bè chúc mừng càng khiến em thêm phần hạnh phúc. Nhưng rồi hạnh phúc đã vượt khỏi tầm tay của vợ chồng em một cách thật lãng nhách. Trong thời gian em sanh con ở cữ, chồng em liên tiếp có những thành công trong công việc, anh bị các bạn rủ rê tiệc tùng cùng đối tác. Vì nể bạn bè, lại không có vợ nhắc nhở, anh đi tăng một rồi lại tăng hai, đến tăng ba thì cả đêm cũng không về nhà. Việc gì xảy ra ai cũng đoán được, anh qua đường với cô gái làng chơi. Chỉ một lần duy nhất, nhưng khốn nạn thay, cô gái ấy nhiễm HIV. Anh vô tình đem mầm bệnh trong mình mà không hề hay biết.
Một thời gian sau, khi thấy có những triệu chứng bất thường, anh đi xét nghiệm phát hiện ra mình đã nhiễm căn bệnh chết người. Đau đớn nhất là người vợ hiền vô tội của anh cũng bị vạ lây, anh làm hại đời người anh yêu quý. Con virus quái ác đã làm sụp đổ biết bao gia đình, trong đó có gia đình em. Hạnh phúc vuột khỏi tầm tay thật nhanh chóng, tưởng chừng như một cơn ác mộng. Những ngày phát hiện bệnh, người vợ tội nghiệp vật vã khóc lóc đòi tự tử làm chồng em càng ân hận vì một phút yếu lòng của mình.
Được hai bên cha mẹ và bạn bè an ủi, khích lệ: Con của chúng con còn quá bé, nó rất cần tình yêu và hơi ấm của cha mẹ, chúng con phải cố gắng sống để lo cho nó bằng tất cả những gì bù đắp được, để chuẩn bị thật tốt cho con trong tương lai nó, để mai này nó có thể bước đi vững vàng khi trên đường đời vắng bóng cha mẹ. Vợ chồng em hiểu ra rằng số phận đã an bài, mấy năm trời sau đó, chúng em đã chiến đấu bằng sự can đảm phi thường đến tuyệt vời. Cả hai đã sẵn sàng ra đi trong tình yêu của Chúa và mọi người thân thương.
Bà mẹ chồng bảo với chúng tôi, các chị an ủi em để nó vui đón nhận thực tế đau thương này. Tôi biết nó vẫn không an tâm về thằng bé.
Tôi nghĩ không phải chỉ an ủi riêng em, mà còn an ủi và cầu nguyện cho cả bốn bậc sinh thành, vì sự mất mát không thể thay thế được nỗi đau tột cùng này khi họ nhìn đứa cháu mồ côi kia. Thấy có người đến thăm, chúng tôi xin phép ra về, mọi người nắm chặt bàn tay bé nhỏ gầy guộc của em, nhìn ánh mắt đầy nghị lực, tôi nghĩ chắc còn lâu lắm nhưng….. chỉ mới hai ngày sau em đã ra đi trong sự yêu thương của mọi người. Xin Chúa cho linh hồn Maria và Gioan Baotixita được sớm về hưởng nhan Thánh Chúa.
Giờ đây vợ chồng em đã ra đi, để lại bài học cho mọi người về một cuộc sống với những cám dỗ và cay nghiệt, nỗi ân hận day dứt phải trả vì điều mình đã làm. Xin Chúa gìn giữ và che chở mỗi người chúng con, để giữa những cạm bẫy và thử thách trong đời thường, chúng con có đủ nghị lực, có cái nhìn sáng suốt để biết tránh xa những nỗi nguy hiểm làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình và đưa chúng con tới chỗ diệt vong, gây đau khổ tan nát tấm lòng nơi những người thân yêu của chúng con.
Thanh Anh Nhàn
(CSTMHĐGDĐM tháng 4.2012)