Cn 30 a : Mến Chúa – Yêu người…

Cn 30 a : Mến Chúa – Yêu người…


Cn 30 a : Mến Chúa – Yêu người…Sứ mạng loan báo Tin Mừng ở bất cứ thời buổi nào luôn là một sứ mạng đầy cam go và thách thức. Ba năm rao giảng Tin Mừng, Đức Giêsu cũng đã gặp không ít những thách thức và sự chống đối của người cùng thời. Sự thách thức và  chống đối đến từ nhiều phía. Khi thì phía giới thế quyền. Lúc thì từ giới thần quyền.

Dù là rất ghét Đức Giêsu, nhưng họ vẫn cứ tới mỗi khi Ngài xuât hiện đâu đó rao giảng Tin Mừng. Họ là những người thuộc phe Hêrôđê. Cũng có người thuộc nhóm Xa-đốc. Và nguy hiểm nhất  là nhóm Phariseu và các kinh sư.

Không như những người thuộc nhóm Hê-rô-đê hay nhóm Xa-đốc chỉ chất vấn Đức Giêsu những điều liên quan đến đời thường như thuế má hay chuyện sống chết..

Nhóm Pharisêu và kinh sư là con nhà luật nên họ luôn tìm gặp Đức Giêsu để làm khó dễ Ngài về vấn đề luật lệ.

Thật vậy. Dù đã nhiều lần thất bại qua việc chất vấn Đức Giêsu về luật lệ. Nhóm Phariseu vẫn không từ bỏ ý định gài bẫy Ngài. Một hôm, họ họp nhau lại để đưa ra đối sách mới. Một thầy thông luật trong nhóm của họ đầy kinh nghiệm được cử đến gặp Đức Giêsu.

Không như những lần trước, họ thường đặt thẳng vấn đề với Đức Giêsu. Nào là… tại sao Ngài “không giữ ngày sa-bát” ! Nào là… tại sao môn đệ Thầy không rửa tay trước khi ăn v.v…

Lần này, họ sử dụng chiêu “dương đông kích tây”. Với vẻ mặt đạo mạo, ông thầy thông luật “dương đông” bằng một câu hỏi hết sức đạo đức : “Thưa Thầy, trong sách luật Môse, điều răn nào là điều răn trọng nhất ?”

Với hơn sáu trăm điều luật, chưa kể đến những luật phụ. Cho là ông Môse có sống lại, cũng không chắc lắm ông ta sẽ trả lời được câu hỏi đầy “thủ đoạn” của nhóm Phariseu. Chắc chắn ông Môse sẽ ú ớ trước hàng trăm thứ luật mà hậu duệ của ông đã lập ra.

Thật ra, khi đặt câu hỏi này, ông thầy thông luật chuẩn bị “kích tây”.

Một cái bẫy được giăng ra. Thật vậy, trong bối cảnh Israel thời đó,. mỗi một phe nhóm như Xa-đốc, kinh sư, luật sĩ, Phariseu v.v… họ thích điều luật nào thì cho điều luật đó quan trọng hơn cả.

Nếu Đức Giêsu trả lời điều luật này trọng, điều luật kia không trọng Ngài sẽ bị “chụp mũ” là về phe nhóm này, chống nhóm kia. Và điều hiển nhiên là các nhóm khác sẽ gân cổ lên đối chất với Ngài…

Thế nhưng, dù ông thầy thông luật có ngụy trang cái bẫy đầy mầu sắc đạo đức, nó vẫn không làm cho Đức Giêsu sập bẫy.

“Điều răn nào là điều răn trọng nhất ư ?”. Đức Giêsu đáp “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi”. Người nói tiếp rằng : “Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất” (Mt 22, 37-38).

Thật sai lầm khi đem luật ông Môse ra “thử” Ngài. Những điều Đức Giêsu nói cho ông thông luật nghe cũng chính là những điều khi xưa ông Môse đã nói trước toàn dân Israel .

“Nghe đây, hỡi Israel ! ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa chúng ta, là ĐỨC CHÚA duy nhất. Hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, hết lòng hết dạ, hết sức anh em”. (Dnl 5,5).

Có lẽ ông thông luật quên lời Môse đã dặn rằng “Những lời tôi truyền cho anh em hôm nay, anh em phải ghi tạc vào lòng… phải nói lại cho con cái, phải nói lại cho chúng, lúc ngồi trong nhà cũng như lúc đi đường…”(Dnl 6, 6-7).

Đúng ! ông thông luật đã  quên.  Ông quên rằng, ông Môse cũng đã nói : “ngươi phải yêu đồng loại như chính mình” (Lv 19,..18).

Vâng, ông đã quên nhưng Đức Giêsu không quên. Ngài nhắc lại cho ông biết rằng : Đó là “điều răn thứ hai, cũng giống điều răn thứ nhất”. Và rằng : “Tất cả Luật Môse và các sách ngôn sứ đều tùy thuộc vào hai điều ấy”.

Một chút tâm tình… 

“Người phải yêu người thân cận như chính mình”(Mt 22, 39).

Hãy nhớ rằng, đây chính là thước đo đời sống đức tin cho người Kitô hữu, không chỉ bây giờ mà còn trong ngày phán xét.

Tông đồ  Gioan đã nói “Ai yêu mến Thiên Chúa thì cũng phải yêu thương anh em mình” (1Ga 4,21).

Vâng, chúng ta sẽ được phán xét dựa vào tình yêu tha nhân, bằng sự phục vụ, chứ không phải là yêu Chúa bằng hình thức, trên môi miệng.

Thật vậy, chính Đức Giêsu đã nói rằng : “mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”(Mt 25, 40).

“Làm như thế cho một trong những người bé nhỏ” là làm gì ?

Xin thưa, chính là “Cho kẻ đói ăn. Cho kẻ khát uống. Cho kẻ rách rưới ăn mặc. Viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc. Cho khách đỗ nhà. Chuộc kẻ làm tôi. Chôn xác kẻ chết”.

Tưởng cũng nên nhắc lại lời Đức Giêsu đã cảnh báo rằng : “mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy” (Mt 25, 45)

Và như vậy, dẫu cho chúng ta có “Yêu mến Thiên Chúa”, thì, như tông đồ Gioan đã nói, chúng ta cũng chỉ là “kẻ nói dối” mà thôi.

Một phút suy tư… 

Trở lại điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất. “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi”. (Mt 22, 37-38).

Có bao giờ chúng ta tự hỏi “tại sao Chúa lại đòi HẾT…HẾT…HẾT” ?

“… Cuộc sống con người là một hồng ân hoàn toàn nhưng không. Tự đâu chúng ta sống? Tự đâu chúng ta thở? Tự đâu có ánh sáng, có trời có đất, có nắng có mưa, tự đâu có muôn vàn chim thú, cây cảnh hoa lá?

Tự đâu chúng ta có cha có mẹ, có gia đình và có bạn bè ! Vâng, còn muôn vàn hồng ân khác chúng ta lãnh nhận mỗi ngày. Và chúng ta nghĩ gì về ơn cứu độ mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta!”.

Vâng, những lời tâm sự trên của một blogger Công Giáo có thể thay cho câu trả lời chăng !?

Người ta thường nói : yêu một người nào đó theo ý mình, thật khó làm cho người đó cảm nhận được tình yêu. Nhưng nếu yêu một người nào đó theo ý người đó muốn, chắc chắn người đó sẽ cảm nhận được tình yêu.

Có quá khó để “Yêu Chúa như Ý Chúa” muốn không ? Có quá khó để thực thi “Ý của Chúa”, để giữ các điều răn của Người !?

Hãy nghe Tông đồ Gioan đã nói “các điều răn của Người có nặng nề gì đâu” (1Ga 5, 3). Thánh nhân nói tiếp rằng “vì mọi kẻ đã được Thiên Chúa sinh ra đều thắng được thế gian. Và điều làm cho chúng ta thắng được thế gian đó là lòng tin của chúng ta” (1Ga 5,4).

Chúng ta tin chứ ! Nếu tin. Vâng, với ơn Chúa, chúng ta đủ sức để “Yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi” và “Yêu người thân cận như chính mình”.

Petrus.tran.

 

Để lại một bình luận