Con Gái Ba

 

CON GÁI BA

Con Gái BaAi đã từng mất đi rất nhiều mà không hề nuối tiếc? Ai đã từng với đôi bàn tay trắng mà vẫn cảm thấy mình hạnh phúc vì có được tất cả? Với ba tôi, niềm hạnh phúc ấy chính là còn có tôi tồn tại trong đời. 

Đã có một thời nghiệt ngã, một thời đau thương, gia đình tôi trong phút chốc tiêu tan chẳng còn gì: tài sản, địa vị, cuộc sống yên bình… Liệu rằng đó có phải là cái giá quá đắt mà ba tôi phải trả chỉ để có lại được mình tôi không?

***

Ngày xưa, lúc tôi còn bé vẫn thường hay theo ba trên các mảnh vườn nơi ba gieo gặt hoa mầu lo cho đời sống gia đình. Ba làm lụng. Con rong chơi. Ba mồ hôi nhễ nhại. Con rạng rỡ môi cười. Tuy việc cuốc cày thấm mệt nhưng chỉ cần nhìn thấy tuổi thơ con hồn nhiên thì lòng ba ngập tràn niềm vui. Hạnh phúc của ba chỉ có vậy!

Bây giờ, khi ngồi nhớ lại ngày xưa, ba kể lại câu chuyện cuộc đời tôi, tưởng chừng như mới là chuyện hôm qua vì nó vẫn còn in đậm trong tâm trí ba nhiều lắm:

Vào một ngày kia, một buổi trời chiều ảm đạm khác thường, không mây, không gió, không tiếng hát của những bụi tre rầm rì, không có cả tiếng vi vu của một dòng sông gợn sóng nước. Im lìm. Ba mải mê với công việc ruộng vườn mọi khi, con tung tăng chạy dài đùa vui bên mép bờ sông phẳng lặng gần nơi ba đang làm.

Ồ, khoái quá, có một chiếc ghe nhỏ không có ai kia kìa! Lập tức, con chạy đến sát cây cổ thụ nơi cột sợi dây neo giữ chiếc ghe. Cây cổ thụ rất to, mọc đổ nằm ngang trên mặt nước, rất thích hợp để con leo lên mà nhảy xuống chiếc ghe ấy. Thế là con khệ nệ kéo dây cho ghe sát vào thân cây, rồi chệnh choạng… nhảy một cái “bịch” vào ngay giữa lòng ghe làm cho cả chiếc ghe chao đảo mạnh dường muốn lật. Thật hú hồn! Dù sao thì cũng an toàn trên ghe rồi, thích thật, vì từ bé đến nay con chưa được ngồi nghe trên sông bao giờ. Con vô tư vui chơi với nước quên cả ngày giờ đã về chiều, cũng chẳng thèm để ý xem ba có tìm con hay không. Chơi thoả sức hồi lâu, con muốn về…

Ôi! Nguy rồi, leo xuống thì dễ mà leo lên sao lại khó quá vậy? Xung quanh ngoài một đứa con nít bằng con ở trên bờ thì không có ai là người lớn để bế con lên cả. Con lại càng không dám kêu la bởi nếu ba biết con đã trốn đi chơi thế này sẽ lại rầy la thì sao? Đành tự mình xoay sở thôi, con vận dụng hết mọi trí óc của một đứa bé chưa đầy năm tuổi để làm sao lên bờ về nhà trước khi trời tối. Con lắc, lắc thật mạnh để lấy đà đẩy chiếc ghe về phía cây ban nãy. Thân cây thì đã to, vòng tay bé bỏng của con chẳng thể nào ôm vòng hết được một phần, đã vậy lại toàn rêu phong ẩm ướt trơn tuồn tuột. Kệ, con cứ trèo. Tay con vội bám vào thân cây, chân thì đứng trên đầu mũi ghe chênh vênh để có đà leo lên. Nào ngờ, ghe bị đẩy ra xa, tay con bám phải rêu trơn ẩm… “Tủm”! Con té rồi, ba ơi!

Ba đã về vì nghĩ rằng con chạy chơi đâu đó với chúng bạn. Chỉ còn có đứa bé khi nãy thấy con rơi xuống. Cũng may, nó còn ở trên bờ, vì con rủ nó xuống mà nó sợ, không dám, chỉ có mình con là “anh hùng” chẳng biết sợ là gì. Nó vội chạy một mạch về nhà gọi ba… Mà khốn nỗi, từ nhà ra sông xa chứ chẳng gần.

Được tin, ba tái nhợt, vứt bỏ tất cả, vụt chạy như có một động lực thiêng liêng nào thúc đẩy. Thời gian từ lúc con té xuống khá lâu rồi. Con vẫn còn nhớ khi nằm trong nước, khốn khổ cho con khi mỗi lần mở miệng để gọi “Ba ơi” thì nước sông lại cứ ồ ạt tràn vào miệng con.

Vừa đến nơi, ba hoảng loạn, e rằng đứa con gái cưng duy nhất của ba không xong rồi, bé mà ở dưới nước lâu như vậy không chết vì ngộp cũng chết vì lạnh mất thôi. Ba quỳ gối khẩn cầu Thiên Chúa và Đức Mẹ với một lòng tin tưởng tuyệt đối, với cả tấm lòng của một người cha khổ sở mà rằng:

– Chúa ơi ! Mẹ ơi ! xin hãy cứu lấy đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của con. Con bằng lòng đánh đổi tất cả, mất hết tất cả, miễn là con gái trở về với con thôi.

Xong, ba lập tức nhảy xuống tìm con quờ quạng. Nước ở vùng này sâu ngập đến cổ.

Ba kiếm tìm trong hoang mang hãi hùng, sao chẳng thấy con đâu! Đời ba cũng đã trải nhiều gian nan bỉ cực, nhiều thất bại chua cay nhưng lần này, nếu mất con, ba sợ rằng mình không thể nào đứng vững được nữa.

Màu áo xanh hiện ra gần dưới đáy sông lơ lững. Là con đó. Ba vội vã bế con lên. Hỡi ôi, sao con mềm nhũn rũ rượi thế này. Ba thừ người ra, ánh mắt sững sờ vô định. Người ta hô hấp cho con hồi lâu con mới tỉnh lại và cất tiếng gọi :

– Ba ơi, con lạnh quá !.

Khi ấy, ba mới tỉnh hồn sung sướng ôm con vào lòng mà không niềm hạnh phúc nào tả nổi. Con gái ba sống rồi. Thế mà mới đấy ba tưởng mình đã chết theo con. Quả là kỳ diệu, là phép mầu của Thiên Chúa.

***

Chẳng bao lâu sau lần ấy, gia đình tôi lần lượt mất hết: tiền tài, danh dự, nhà cửa, bị người đời khinh khi dè bỉu… Ba mẹ tôi bị lừa tán gia bại sản, đến nỗi phải lưu vong. Chẳng ai hiểu được, không phải lỗi của ba, chẳng phải lỗi của mẹ. Lẽ nào vì tôi sao? Lời nguyện cầu sao linh thiêng quá vậy?

Cho đến hôm nay, gia đình tôi vẫn còn gian nan khốn khó nơi đất khách quê người. Thế nhưng có tôi đã là tất cả của ba rồi.

Đôi lúc gặp thất vọng chán chường, tôi thường nói:

– Phải chi ngày ấy con chết đi thì ba mẹ đã chẳng mất hết thế này. Bây giờ, con thật là vô dụng!

Ba bảo rằng:

– Chúa muốn con còn sống trên đời ắt hẳn Ngài có dự định của riêng Ngài, và Ngài đang huấn luyện cho con để con hoàn thành chương trình ấy. Con đừng bao giờ phủ nhận hồng ân, hãy tạ ơn và can đảm sống vươn lên. Con chính là niềm tự hào, là món quà tuyệt vời nhất mà Thiên Chúa nhân lành đã gửi tặng cho ba, con không biết sao?

Matta Võ Ngọc Bảo Châu

 


Để lại một bình luận