NGỌT NGÀO MÙI VỊ QUÊ HƯƠNG
Trên đường đời, lối đi nào cũng có những êm đềm của nhung lụa, có hương thơm quyến rũ nơi cảnh vật xung quanh muốn giữ chân lòng người lại nhưng cũng không thiếu những đau đớn, chông gai, cạm bẫy của địch thù làm ta muốn lùi bước.
Ba ơi, giá như ba cứ nói thẳng ra như vậy để cho con biết trước, giá như ba đừng cho con sự tự do tự quyết định tương lai, có lẽ con bây giờ đã không phải đau đớn rơi lệ khi nhìn lại những chặng đường đã đi.
Vâng, thưa ba, con đã vấp ngã. Nếu như con không được ba đón nhận lại, nâng đỡ thì con đã không thể làm lại cuộc đời, sống một cuộc sống hạnh phúc, sống một cuộc sống có ý nghĩa như hiện tại.
Ngày ấy, nếu con ở lại với làng quê mình thì nhật ký đời con chắc đã được viết lên với những trang giấy thơm hơn đầy sự đáng yêu, hồn nhiên và trong trắng. Ba luôn muốn đồng hành để hướng dẫn con. Vậy mà lúc đó, con lại sợ ba sẽ là người cản ngăn con đường tiến thân của con. Con ghét tận xương tủy cái nghề làm nông truyền thống của dòng họ mình. Cái nghề không làm cho con ngóc đầu lên với chúng bạn được, con nghĩ thế. Khi con quyết định đi lập nghiệp, sao ba không nói một lời, hả ba? Phải chăng ba vẫn luôn ở đó thầm lặng dõi theo từng bước cuộc đời con? Ba có nghĩ là con sẽ thành công không? Quả thực, có lẽ lúc đó, con chẳng thể đoán được ba đang nghĩ gì? Bởi con có thèm hỏi ý kiến ba đâu. Cuộc sống thị thành, sao một bác nông dân có thể biết được để mà làm người cố vấn được. Cuộc sống xa hoa, nhộn nhịp thị thành chỉ dành cho những người trẻ nhiệt huyết. Vậy, kết quả, con tìm được gì?
Sau gần 10 năm mưu sinh nơi đất Sài thành, con không có gì ngoài đôi bàn tay trắng: không một chút địa vị cao sang, không tiền tài cộng thêm tình trạng sức khỏe đang trên đà xuống dốc trầm trọng. Có còn chăng, đó chính là bài học xương máu được rút ra tự chính bản thân. Con đã không tìm thấy sự thành công như con vẫn hằng mơ tưởng. Con không tìm thấy hạnh phúc trên những con đường rộng rãi, thênh thang của tiền bạc hay trên những con đường đẹp, thơ mộng của những mối tình trong đêm tối nhưng con thực sự hạnh phúc khi con nhận ra được con đã sai. Con ghê tởm và cay đắng cho một quá khứ dại khờ mà con không thể diễn đạt bằng lời.
Ba ơi, con đường con đã đi, con không tìm thấy sự thành công của tiền tài danh vọng nhưng con đã khám ra được ý nghĩa thiêng liêng, sự cao quý của tình cảm gia đình, nó cần thiết cho mỗi con người đến dường nào. Ba đã sinh thành, dưỡng dục con nên ba hiểu con muốn gì. Ba đã không trực tiếp hướng dẫn con nên chọn con đường nào để được hạnh phúc. Nhưng ba đã để cho trường đời dạy con những bài học thật sâu sắc. Lời ba dạy ngày nào như rót vào tận tim con mỗi khi lời bài hát Quê hương được vang lên. Giờ đây, con đã không còn ngần ngại trao đổi với bạn bè khi nói về quê hương mình: Quê tôi có cánh đồng bát ngát, có mùi thơm ngon của cây mạ lúc làm đòng, có một màu vàng óng của bầu trời khi bông lúa chín vàng, có tiếng rì rào của những khóm tre rặng trúc mỗi trưa hè, có những hàng dừa bóng mát, có không gian mát mẻ cho các em nhỏ vui chơi, có tình làng nghĩa xóm, có sự đơn sơ mộc mạc của người nông dân và nhất là có tình yêu quê hương của những người con xa quê được chất chứa nơi đó.
Bạn thân mến,
Có ai hiểu được tình cha thương con như thế nào? hoặc có ai cảm thấu tình con yêu cha sau bao ngày lầm lạc nhận ra được sự khoan dung, yêu thương của người cha.
Ước mong sao, đôi dòng tâm sự được truyền đến nhưng tâm hồn lạc bước, sưởi ấm lại tình yêu thương gia đình để rồi có ai đó biết trở lại với tổ ấm của mình, chiếc nôi nuôi dưỡng hạnh phúc.
Cầu chúc bạn luôn thành công trên con đường sự nghiệp, an vui, can đảm tiến bước, vượt qua những chông gai trắc trở của đường đời bên những người thân yêu.
Xin bạn hãy luôn nhớ rằng, tình yêu thương từ gia đình sẽ luôn nâng đỡ bạn mỗi khi bạn muốn chùng chân.
Thân mến.
Dương Thị Kim Huê