Cn 19 a : Đức Giêsu vẫn hiện diện giữa cơn giông tố

 

.
Đức Giêsu vẫn hiện diện giữa cơn giông tố
Mt 14,22-33

Lm. Jude Siciliano, O.P.
Anh em Nhà học Đaminh Gò Vấp chuyển ngữ

Cn 19 a : Đức Giêsu vẫn hiện diện giữa cơn giông tốThưa quý vị,

Nếu như khuyên các môn đệ bị bão như trong Tin mừng Matthêu tường thuật cho chúng ta hôm nay thì quý vị sẽ khuyên các ông điều gì? Thánh Matthêu đã vẽ lên một bức tranh rất ảm đạm và thất vọng về tình cảnh của họ: sóng to gió lớn đang quật vào con thuyền và lại nhằm vào trời tối tăm mù mịt nhất. Họ sẽ chẳng thể đi đâu để mà chống những cơn sóng gió ấy. Nếu có thể, quý vị sẽ nói vài câu khích lệ chứ? Chẳng hạn: “Lúc trời tối nhất là lúc bình minh sắp đến”, hay “quý vị có thể làm được mà – đừng bỏ cuộc!”,  “chèo mạnh hơn nữa đi!”

Đây là những người đánh cá ngoài biển. Ai biết được những người đang sợ hãi và lo lắng đó chẳng quay lại mà mắng vào mặt chúng ta để đáp lại những “lời khuyên tốt?” Hãy bịt lỗ tai của con cái mấy người lại –  những lời này không thích hợp cho một người bạn tốt. Có thể, nếu chúng ta ở trên thuyền với họ, họ có thể quang chúng ta qua mạn thuyền, và quát với theo, “quá đủ cho lời khuyên của mấy người rồi, đồ sống trên cạn!” Lời khuyên hay có thể giúp người ta làm gì đó cho chính họ. Nhưng đây là một cơn bão giữa biển! Lời khuyên tốt ư? Chúng ta có thể nói như ở Brooklyn, “quên đi!”

Trong khi chúng ta cảm kích trước những lời khích lệ và khôn ngoan từ những người quan tâm, nếu như những cơn bão mà chúng ta phải đối mặt thực sự tệ hại, thì những lời đầy hảo ý của họ thôi cũng chưa đủ. Chúng ta có thể nói lời cảm kích: “Cám ơn” và rồi quay lại và tự mình chống chọi với “cơn gió ngược”. Chúng ta không thực sự đối mặt với những con sóng lớn và cơn gió ngược sao? Ví dụ: giáo hội thường được phác họa như hình ảnh một con thuyền giữa biển đầy sóng gió. Giáo hội luôn có những vấn nạn – như bão ngoài biển. Nhưng ai trong chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải đối mặt với những xì-căng-đan xảy đến trong chúng ta trong khoảng 10 – 15 năm trở lại đây!

Còn có những cơn bão khác, mang tính riêng tư hơn, mà chính chúng ta hay những người chúng ta yêu thương phải đối mặt: một người bạn có gia đình nhưng bị khối u và giờ đang phải trải qua thời kỳ hóa trị; nhìn thấy con cái mình phạm những lỗi ngớ ngẩn và rồi mình phải bồi thường thiệt hại chúng gây ra; một cuộc hôn nhân  tụt dốc sau 20 năm, ảnh hưởng đến con cái trong nhà, gia đình và bè bạn, người cảm thấy bất an sẽ nói, “nếu như điều đó đã xảy đến với hôn nhân của họ, còn hôn nhân của chúng ta thì sao?”

Thánh Matthêu cho chúng ta biết cơn bão xảy ra khoảng độ 3 giờ sáng. Quý vị có ai đã thức dậy vào giờ ấy, thấy bầu khí trong phòng và có linh tính gì chưa? Biết được cơn bão của những người khác , chúng ta tự hỏi mình trong đêm tối và cô đơn, “điều gì sẽ xảy ra nếu…?” Có những cơn bão chúng ta sợ phải đối diện vì chúng ta đã chứng kiến chúng xảy ra và làm choáng váng người khác, những người mạnh mẽ mà chúng ta từng kính ngưỡng. Điều gì sẽ bảo vệ chúng ta khỏi phải chống trả những khó khăn như thế?Làm thế nào chúng ta có thể xử lý được những thảm họa như vậy? Những nỗi sợ này nằm ngay trên mặt của đêm đen, ví dụ như, ta nghe một người bạn bằng tuổi mình  bị đột quỵ khi đang chạy bộ; hoặc, chúng ta thấy trên trang cáo phó hình ảnh của một người chạc tuổi chúng ta mà qua đời “sau một cơn bệnh dai dẳng.”

Quý vị sẽ khuyên gì cho người phải đi qua một cơn bão đen tối? Quý vị đã từng thử chưa? Cảm thấy cứng lưỡi? Hay, thấy những từ ngữ không hợp chút nào? Ngay trong những năm đầu đời linh mục của tôi, khi mà giáo hội đang trải qua tất cả những thay đổi của công đồng Vaticanô II, cùng với những người tầm tuổi tôi, chúng tôi cảm thấy bối rối về sứ vụ và cả trong đời sống cá nhân nữa. Tôi có một người bạn linh mục lớn tuổi hơn, người mà những năm trước đây đã nhận tôi vào Dòng, cho tôi lời khuyên như thế này: “Này anh Giuđa, hãy đừng rời mắt khỏi Đức Giêsu.” Nghe như một lời bình thường, trừ khi tôi biết ngài đã trải qua cơn bão của sự chán trường nghiêm trọng trong mấy năm trời. Ngài đã phải nhập viện ít nhất hai lần, thậm chí khi được xuất viện rồi, các bác sĩ vẫn phải vất vả để kê toa thuốc sao cho hợp với ngài. Cơn bão và bóng đêm đã xảy ra với ngài trong một thời gian dài. Nhưng, ngài đã trung thành với ơn gọi của mình và trở thành gương mẫu cho những anh em tu sĩ trẻ chúng tôi.

Điều mà người bạn của tôi từ kinh nghiệm cơn bão của anh ấy là chúng ta không ở trên thuyền một mình; trên biển giông tố, ngay đây trong giáo hội hay quanh bàn ăn. Một nhóm bạn gần đây quy tụ để họp mặt và ăn tối. Thức ăn rất nhiều và vài người còn mang theo những thứ rượu khoái khẩu của mình. Trong lúc trò chuyện, một người bạn kể cho chúng tôi nghe về con trai của ông, đã có hai con, đang bị ung thư nặng. Tâm trạng thay đổi ngay tức thì, và có mấy người đề nghị cùng cầm tay nhau và cầu nguyện cho người con trai của bạn mình. Đó, chúng tôi đang ở giữa biển khơi đầy sóng gió, “hướng mắt về Giêsu”. Chúng tôi không đơn độc, vì trong khi cầu nguyện chúng tôi được nhắc nhở rằng Đức Giêsu cũng đang hiện diện ở đó, không phải đứng xa xa trong bờ mà nhìn, nhưng ở ngay trên thuyền với chúng tôi giữa sóng gió. Khi chúng tôi cầu nguyện, quý vị có thể thấy sự yên lặng tràn qua bàn, và người bạn có đứa con đang mắc cơn bệnh tuyệt vọng ấy đã rơi lệ  và nói rằng: “Xin cám ơn.”

Đó là những gì chúng ta làm cho người khác, đúng không? Bằng sự hiện diệncủa chúng ta với ai đó trong cơn khủng hoảng, chúng ta nhắc họ biết rằng họ không đơn độ trên thuyền, chúng ta đang ở với họ. Hy vọng rằng sự hiện diện của chúng ta cũng nhắc cho họ nhớ Đức Giêsu cũng đang ở đó. Nếu chúng ta muốn dành cơ hội, như Phêrô đã làm khi ông rời thuyền để bước trên mặt nước nguy hiểm, chúng ta có thể làm được như những người bạn của tôi làm trong buổi tối ấy, cùng cầu nguyện với người đang chịu thử thách. Làm như thế cũng là nhắc nhớ rằng có Đấng cũng ở trên thuyền với chúng ta, Đấng mà giọng nói và sự hiện diện lặng lẽ có thể mang lại sự bình tĩnh và cho chúng ta can đảm khi chúng ta cố bước qua những khủng hoảng trầm trọng và đe dọa niềm tin của chúng ta.

Không chỉ là bệnh tật hay khủng hoảng. Trong nhiều cách, là một Kitô hữu đã là rất nguy hiểm rồi. Thực hiện những gì mà người Kitô hữu phải làm có thể đã phải đối diện với những tình huống chán chường – giữa biển bão. Chẳng hạn: gọi điện cho những người mà chúng ta giận họ; đứng lên bảo vệ cho những người bị giễu cợt và bị làm tổn hại; thành thật trong công việc dù những kẻ khác có bớt xén; ăn nói tử tế với người bị xem là gàn dở. Những cơn bão có thể nổi lên bởi lối sống mà chúng ta nên thể hiện, như một môn đệ của Đức kitô.

Là một Kitô hữu không phải là một ấm áp mờ nhạt, nhưng nghĩa là một dành cơ hội với Đức Giêsu. Khi Phêrô tự đặt mình vào vị trí nguy hiểm thì ông tự biết được yếu đuối của mình, và đồng thời cũng kinh nghiệm được thế nào là sức mạnh của Đấng Tối Cao. Nếu như ông không liều một phen, có thể ông đã không biết sức mạnh của Thiên Chúa và sự hiện diện của Đức Giêsu với ông giữa cơn giông tố.

 

Để lại một bình luận