Tẩu Thuốc Cũ

 

TẨU THUỐC CŨ

 

Tẩu Thuốc CũĐêm khuya, ba tôi nằm trên giường bệnh mệt nhoài, tôi không biết đến bao giờ ba mới có thể khỏe lại để là bờ vai cho tôi nương tựa.

Bác sĩ bảo rằng ba bị chứng Parkinson (Hệ thần kinh trung ương dần dần bị rối loạn, gây ra sự lệch các khớp và chứng run). Tôi rất sợ một ngày nào đó ba tôi sẽ ….

Tôi không thể nào xua những ý nghĩ lung tung ấy ra khỏi đầu được.

Ngồi nhìn ba mê mệt thiếp đi, tôi buồn. Chợt nhìn thấy cái tẩu thuốc bên cạnh giường, tôi cầm lên xem thử. Mấy hôm nay không được đốt nóng, chắc nó lạnh lắm.

– Sao nó cũ kỹ thế này, cái gì cũng mòn, màu sơn cũng sờn đi rồi, ba tiếc gì mà không vứt đi nhỉ ? Bây giờ người ta bán đầy cái đẹp, mảnh mai hơn cái này gấp mấy lần.

Tôi giơ tay toan ném nó vào sọt rác, định ngày mai sẽ đi chợ mua cho ba một cái đẹp hơn, chắc ba thích lắm. Bỗng có một tiếng nói : “Đừng vứt”

Ai giờ này thế nhỉ ? Tôi nhìn quanh chẳng thấy một ai. Tiếng nói trả lời :
– Tôi là tẩu thuốc trong tay cô đây.

Tôi hoảng hồn. Ma ư ? Sao cái tẩu này biết nói ? Nó thỏ thẻ :
– Cô đừng sợ, tôi không làm gì cô đâu.

Tôi bình tâm trở lại và chờ đợi xem nó muốn nói điều gì. Nó liền van xin :
– Đừng vứt tôi đi. Từ ngày cô sinh ra đến nay bao nhiêu tuổi thì tôi đây cũng làm bạn với ba cô bấy nhiêu năm trời rồi. Tôi không đẹp nhưng ông chủ biết sẽ chẳng vứt tôi đâu.

Tôi hỏi vì sao. Nó kể :

“Trước đây, ba cô không bao giờ hút thuốc. Lúc mẹ cô mang thai cô, ông sung sướng biết bao vì sắp được làm bố, nên càng gắng sức làm việc để chuẩn bị đầy đủ cho đứa con sắp chào đời. Ngày sinh nở cũng đến, những tưởng mọi việc sẽ êm xuôi, nào ngờ bác sĩ báo rằng : Thai phụ bị vỡ nước ối rất nghiêm trọng, phải mổ gấp, nếu không em bé sẽ chết ngạt nhưng mổ rồi cũng không đảm bảo được tính mạng của người mẹ. Đường nào cũng không xong. Ông hoang mang lắm, không ký thì trễ, mà ký thì nguy hiểm cho mẹ cô, không kịp suy nghĩ ông ký ngay vào biên bản đồng ý phẫu thuật.

Rồi ông bỏ mặc mọi sự mà chạy đi. Người ta không hiểu trách móc ông là người thiếu trách nhiệm. Nhưng cô có biết ông đã đi đâu không ?

Gần bệnh viện có một tượng đài Đức Mẹ người ta đặt ở đấy để xin ơn bình an. Ba cô đến đó, quỳ gối thống thiết với trọn niềm trông cậy phó thác rằng :
– Mẹ ơi ! Xin cứu lấy vợ và con của con, nếu không con chẳng còn gì. Vợ con bình an, con con ra đời, con xin dâng hiến nó vẹn toàn cho Mẹ.

Sau đó, ông về bệnh viện. Người ta báo tin vui : một bé gái kháu khỉnh chào đời. Hạnh phúc biết mấy, ông đã làm cha rồi. Thêm một tin nữa : xin chia buồn, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng người mẹ mất quá nhiều máu, không thể cứu được.
Sao cơ ? Ông chết lặng. Sao niềm hạnh phúc lại nhuốm màu tang thương ?

Có lẽ MẸ cũng nhận lời, nhưng thần linh vẫn muốn ông đối mặt với mất mát này để ông cảm nghiệm được sự bất toàn của đời người, cái vô định của kiếp sống và để ông không vì thế mà gục ngã. Ông đã đón nhận tất cả như một món quà Chúa ban tặng. Cô chính là niềm an ủi lớn lao cho ông ”

Tôi hỏi làm sao nó biết được. Nó nói :
– Mỗi lần ông chủ dùng đến tôi khi ở một mình, ông thường tâm sự trước di ảnh của mẹ cô, nên tôi nghe được.

Và tôi chợt hiểu ra : kể từ khi mẹ mất, ba luôn mang một nỗi buồn chôn kín. Thì ra, cái tẩu này ba mua từ dạo ấy để giải tỏa những niềm khắc khoải ưu tư.

Ba hút thuốc nhiều, tôi lo lắng cho sức khỏe của ba. Nhưng tôi đâu có hiểu mỗi lần tôi bệnh hoạn, ba hút thuốc trong trăn trở lo âu. Mỗi lần tôi bị bạn bè trêu chọc, ba hút thuốc thở dài vì chẳng thể cho tôi một mái ấm trọn vẹn. Khi tôi đến tuổi dậy thì, ba hút thuốc lo lắng không biết con mình có phát triển bình thường không. Và khi tôi đi xa, ba hút thuốc nhớ thương trong cô đơn vì biết rằng cha con phải xa cách dài lâu, lòng những mong cho nó được yên bình…..

Tẩu thuốc nói rằng ;
– Khi thân tôi chạm đến bờ môi ông ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm của một người cha âm thầm lặng lẽ mà thương con vô bờ.

Ba trở mình thức dậy, tôi nhìn ba xót xa hỏi ;
– Mẹ con mất lâu rồi, sao ba không đi bước nữa mà cứ ở vậy, ba không buồn sao ?

Ba chậm rãi trả lời :

– Nếu ba đi bước nữa, ba không chắc rằng có thể cho con một người mẹ thương con bằng cả tấm lòng. Ba ở vậy, có thể con thiếu thốn thật, nhưng ba đã dành trọn vẹn cả tình cha lẫn tình mẹ để bù đắp cho con rồi. Không đủ sao con ? Con là tất cả những gì ba có, ba sống chỉ vì con.

Tôi sà vào lòng ba khóc lóc.

Đêm nay gió mùa thổi mạnh vào căn nhà trống, nhưng lòng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Tẩu thuốc trên tay tôi hạnh phúc mỉm cười mãn nguyện.

Thiều Châu

 


Để lại một bình luận