VẮNG BA
Ba ơi, cũng như mọi năm, con cố gắng tranh thủ sắp xếp mọi thứ để sáng sớm 26 về quê ăn Tết với Ba Má. Chỉ còn một ít việc tồn đọng, sáng mai thức dậy giải quyết là xong. Lòng lâng lâng nhẹ nhàng. Còn một điều nữa… đó là con an tâm vì Tết này mình vẫn còn có Ba, Tết này con, các anh chị em và Má vẫn còn có Ba… Con ngủ một giấc thật ngon lành…
Bỗng, chiếc điện thọai để bên đầu nằm rung lên nhè nhẹ, con bật nhỏm dậy. Giọng nhỏ em run run hối hả: “Ba mất rồi. Về. Về. Thông báo hết cho mọi người…”
Con không kịp hỏi, cũng chưa kịp tin đó là sự thật… Bấm điện thoại cho mọi người, tay chân cứ run bần bật mà trong lòng thì ấm ức nghèn nghẹn: Sao Ba đi sớm vậy, con chưa kịp về …
Má vẫn thường lo lắng nói với tụi con hoài: “Không biết Ba còn ăn được mấy cái Tết với mình nữa…” Tụi con không dám nói gì hết vì cũng thấy Ba yếu lắm. Năm nay, ngày Tết đã gần kề, có lẽ ai cũng như con, cũng mừng thầm… Thế mà…
Tiễn đưa Ba đi rồi, con quay về với thực tại. Nhìn ra bên hông nhà thấy cây Mai đã trổ những đoá hoa đầu tiên chào đón mùa Xuân mới. Mai cũng vàng, cũng rực rỡ, cũng lung linh trong nắng sớm như không hề biết trong lòng con, trong lòng Má một nỗi mất mát kinh khủng không gì bù đắp được. Con bất giác hỏi: “Ba biết cây Mai nhà mình đã nở không Má?” Má nói: “Biết rồi”. Thế mà con vẫn thấy hụt hẫng…
Con ra vườn tìm vài nhánh Mai và trái cây để chưng trên bàn thờ tổ tiên. Cây vú sữa tơ năm nay sai oằn trái, trái nào cũng bóng lưỡng, bất giác con muốn hái ngay một trái để chạy vào khoe với Ba, nhưng lại chợt nhớ… Con hụt hẫng trở vào nhà hỏi Má: “Ba biết vú sữa nhà mình đã chín không Má?” Má tặc lưỡi rồi thở dài: “Trước ngày mất Ba có hỏi Má: Mấy trái vú sữa có kịp chín để mấy ngày Tết con mình về ăn không em?…” Như thế, suốt mấy ngày Tết con cứ vô tình làm cho Má đau lòng hơn.
Trước ngày con trở lại thành phố, con cùng với Má xuống thăm mộ Ba. Buổi chiều nghiêng nghiêng nắng, cái không khí rộn ràng của những ngày Tết còn vương vấn, mọi người nườm nượp xe máy, xe hơi… đi chơi, đi thăm viếng nhau… mà trong lòng con với Má hoang vắng … Má lại giọt vắn giọt dài: “Giờ này em lo cơm nước cho anh, bây giờ anh nằm đây…” Má tắt nghẹn câu nói… Hai mẹ con ra về, buồn không sao kể xiết… Thương Ba không sao kể xiết…
Ngày con đi, đốt nén nhang cặm trên bàn thờ Ba, con vẫn quen làm cái động tác khoanh tay: “Thưa Ba con đi” như con đã quen từ khi còn nhỏ xíu đến 50 năm trong cuộc đời nhưng bỗng nhiên giờ đây sao thấy hụt hẫng quá. Suốt mấy ngày qua đã bao nhiêu lần con kiềm nén tiếng khóc bởi con sợ cái gì đó sẽ vỡ òa ra làm Má không chịu nỗi, không ngờ con không thể cố gắng thêm được chút nào nữa…
Xe bon bon trên con đường cao tốc mới mở, mọi thứ càng lùi dần… lùi dần… Hình như sự nuối tiếc càng lớn lên thêm. Mở cửa bước vào nhà, bất chợt con cảm thấy càng thấm thía hơn cảm giác mất mát: Con đã thật sự mất Ba. Con bật khóc thoả thuê như một đứa trẻ con.
Ngày đầu tiên bước vào trường sau những ngày nghỉ Tết, bạn bè đồng nghiệp, rồi đến học sinh… ai cũng cười, ai cũng vui vẻ, ai cũng đon đả thăm hỏi nhau: Ăn Tết vui không? Ăn Tết vui không?… Con héo hắt cả ruột gan, không làm sao để cố nở một nụ cười đáp lễ, cũng không muốn báo cho mọi người cái tin mà mãi mãi con không muốn nó là sự thật. Chạy vội ra khỏi văn phòng, tìm một chỗ vắng, đứng khóc như một cô học trò nhỏ bị đuổi ra khỏi lớp.
Dù vẫn biết Ba đã già yếu, Ba đã quá cực nhọc để nuôi dạy đàn con ăn học, Ba đã quá gian khổ trong kháng chiến, đã quá suy sụp trong lao tù tra tấn, Ba đã hơi tàn lực cạn… Dù vẫn biết Ba không thể ở mãi với đàn con… Nhưng Má và tụi con đã nhận được tất cả từ Ba, Má và tụi con đã quen cái cảm giác là luôn có Ba trong cuộc đời mình ngay cả những khi Ba đi kháng chiến xa nhà hay những năm Ba bị ở tù. Ba luôn sống nghĩa tình với mọi người xung quanh, Ba luôn là tấm gương sáng cho tụi con noi theo, Ba luôn cho mà không đòi hỏi bất cứ một sự hồi đáp gì cho riêng mình…
Con nhìn di ảnh của Ba mà thầm cảm ơn Ba vì tất cả những gì Ba đã để lại cho cuộc đời này. Con cảm ơn Ba luôn cả nụ cười vui vẻ và hồn hậu của Ba còn lưu lại trên di ảnh để con cảm nhận được rằng Ba đã ra đi trong thanh thản và toại nguyện, để con cảm thấy bớt đau đớn vì mất đi một nguồn yêu thương, một giá trị tinh thần quý báu nhất và cũng cảm thấy bớt hối hận vì đã có không ít lần làm cho Ba phải phiền lòng…
Đặng Ngọc Trầm