Cn I chay A : Hoang địa, thao trường đổ mồ hôi

Cn 01 mùa chay năm A :

Hoang địa : thao trường đổ mồ hôi !!!

 

Cn I chay A : Hoang địa, thao trường đổ mồ hôiĐang khi thành phố Galile vẫn mọi-ngày-như-mọi-ngày. Vẫn là những buổi bình minh rực nắng. Vẫn là những buổi hoàng hôn êm đềm. Vẫn là những sinh hoạt đời thường của mọi cư dân. Vẫn thấy những bầy lạc đà của thương nhân qua lại. Vẫn thấy những thương thuyền lướt sóng trên biển hồ. Vẫn thấy những chàng trai vạm vỡ dong thuyền ra khơi.

Có một người lặng lẽ rời bỏ Galile. Từng bước, từng bước chân âm thầm tiến về sông Giodan.

Sông Giodan như bừng tỉnh khi thấy bóng dáng người đi qua. Dòng sông dõi theo người. Dòng sông lắng nghe tiếng thì thầm to nhỏ giữa người với người. Dòng sông cuộn sóng khi người và người cùng bước xuống dòng sông.

Họ quen mà lạ. Họ lạ mà quen. Họ nhận ra đâu là sứ vụ của mình. Rồi thì kẻ ở người đi. Người ở lại Giodan như thấu hiểu công việc mình phải làm. Người ra đi tiếp tục cất bước. Lại từng bước chân âm thầm;từng bước chân lặng lẽ.

Rồi khi hoang địa hiện ra trước mắt. Người đã ra đi dừng lại và quỳ xuống nguyện cầu. Người đó chính là Giêsu người Nazareth.

……

“Bấy giờ; Đức Giêsu được Thần Khí dẫn vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ” (Mt 4,1). Ba mươi năm sống ẩn dật đã trôi qua. Giờ đây, Đức Giêsu xuất hiện và bắt đầu sứ vụ mà Cha Ngài là Thiên Chúa giao phó.

Khởi đầu sứ vụ bằng việc vào hoang địa chay tịnh. Đức Giêsu muốn gửi đến cho mọi người một thông điệp. Rằng; sự chay tịnh chính là phương cách tốt nhất để vượt lên chính mình; để vượt qua thử thách; để chiến thắng satan; để chiến thắng những cơn cám dỗ.

Với bốn mươi ngày ròng rã chay tịnh; mệt mỏi, đói và khát… Dầu đang trong tình trạng bất lợi về thể lực. Nhưng Đức Giêsu vẫn vững vàng trước những thách thức của “tên cám dỗ”.

Hình ảnh “tên cám dỗ đến gần Người” gợi cho ta nhớ lại nơi vườn Eden năm xưa. Một Eden với những bi kịch của nó. Một “địa đàng” bỗng chốc biến thành “địa ngục”. Nguyên tổ Adam và Eva đã không vượt  lên  được  chính  mình . Hai ông  bà  đã “knock out” ngay từ hiệp thứ nhất. Cú “rờ ve” của tên-cám-dỗ đã làm cho đôi mắt của nguyên tổ  “mở ra và họ thấy mình…”. Vâng, thật là khó diễn tả !!!

Trở lại hoang địa; có thể ví đây như là chặng đầu của vòng đua “tour de Palestin”.  Điểm xuất phát từ Galile đến hoang địa. “Cuarơ” Giêsu đã gặp ngay đối thủ sừng xỏ là tên-cám-dỗ.

Tên cám dỗ bước vào đấu trường với ánh mắt gian xảo của những tên đánh bài bịp không làm Đức Giêsu nao núng. Ba lần tráo bài là ba lần bị Đức Giêsu lật tẩy. Đúng là “mãnh hổ nan địch quần hồ”.

…..

Kinh Thánh có chép rằng : “Trong hy vọng và thinh lặng; con sẽ được cường tráng”. Trong thinh lặng của hoang địa;  Giêsu tràn đầy “Thần Khí Thiên Chúa”.

Thật vậy, Thần Khí Thiên Chúa đã không ở lại sông Giodan; nơi Đức Giêsu vừa đến để nhận phép rửa và được “Thần Khí Thiên Chúa đáp xuống như hình chim bồ câu và ngự trên Ngài” (Mt3,…16) .

Thần Khí Thiên Chúa vẫn luôn đồng hành cùng với Ngài. Vẫn cùng chiến đấu để chiến thắng những lời phỉnh gạt của tên-cám-dỗ.

Ba lần dụ dỗ; dù đã được ngụy trang bằng những lời Kinh Thánh; như những viên thuốc độc bọc đường; vẫn không lừa bịp được Đức Giêsu. Thấm nhuần lời Chúa. Đức Giêsu đã xuất chiêu “gậy ông đập lưng ông”. Cũng là những lời Kinh Thánh được trích dẫn. Đức Giêsu đã lột chiếc mặt nạ gian trá của satan.

Cua-rơ mặc số áo “666”(1) gãy “ghi-đông” ngay chặng đầu của vòng đua. Tên-cám-dỗ lủi đi không quên ngoái lại nhìn “các sứ thần tiến đến” choàng vòng hoa chiến thắng lên cổ Đức Giêsu.

Vừa đi; Satan vừa nghe văng vẳng bên tai hắn những từ ngữ đầy khinh miệt : “Satan kia ! Xéo đi !”(Mt 4,10).

Một chút tâm tình…

“Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền cho những hòn đá này hóa bánh đi !”. Lời thách đố trên khiến cho chúng ta liên tưởng đến lời của Satan thách đố Adam và Eva khi xưa ở vườn Eden. “(Nếu) ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần…”(St 3,5).

Đức Giêsu không sập bẫy trước những lời khiêu khích của Satan. Ngài vào hoang địa không phải để mở trường dạy làm “ảo thuật”. Cũng không phải để biểu diễn một vài màn xiếc nhào lộn trên không trung.

Vào hoang địa; Đức Giêsu đã mở một lớp “dạy Kinh Thánh”. Kinh Thánh, nếu được đọc trong sự soi sáng của Thánh Thần. Vâng, nó chính là giáp sắt để bạo vệ đức tin và là ánh sáng để chiếu soi chân lý.

Vua David đã cảm nghiệm được điều này nên đã nói : “Lời Chúa là ngọn đèn soi con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv119,105).

Những lời Kinh Thánh mà Đức Giêsu dùng để “phản biện” tên-cám-dỗ đã cho mọi người thấy đâu là chân lý; đâu chính “Là Đường, là sự thật và là sự sống”.

Việc leo lên nóc đền thờ rồi “gieo mình xuống” đất !!! Vâng, không phải là Đức Giêsu không làm được. Ở đây, Ngài muốn dạy con người cách làm thế nào để; đang-từ-dưới-đất-có-thể-bay-lên-Trời.

Làm thế nào ư ! Satan không có câu trả lời. Có biết nó cũng chẳng nói ra.

Thật giản dị. Đức Giêsu; trong hoang địa; Ngài đã để lại cho mọi người một bài học để đời. Bài học đó chính là “Phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Ngài mà thôi”(Mt 4,10).

Một phút suy tư…

Tin Mừng Luca thuật lại rằng : “Sau khi đã xoay hết cách để cám dỗ (Đức Giêsu), quỷ bỏ đi, chờ đợi thời cơ”(Lc 4,13).

Có vẻ như, hôm nay, đang là thời cơ của chúng !!! Vẫn là những chiêu thức cổ truyền; gian dối và  phỉnh gạt. Satan dẫn đưa chúng ta vào mê cung của chúng bằng những triết lý ảo tưởng. Rằng “Thiên Chúa đã chết! Phải thay trời làm mưa !”. Và rằng “Tôn giáo chỉ là thuốc phiện…”

Cái “độc…” của satan thời @ là nó cũng biết “nâng cấp cám dỗ” cho hợp với xu hướng thời đại.

Có thể nói; hôm nay; những cám dỗ của satan rất tinh vi xảo quyệt.

Hãy nhìn xem ! Chỉ vì muốn khẳng-định-cá-tính; một số bạn trẻ dù đang còn trong độ “tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền” (2)… nên đã không ngần ngại tham dự  những cuộc thi hoa-hậu-tuổi-teen !!! Để làm gì ? Để tự tin bước vào đời ? Để tự mãn rằng mình đã “tinh khôn…” !!!

Phải cảnh giác ! Những lời mời gọi có cánh của nhà tổ chức rằng; hãy tự khẳng định mình; có khác nào lời dụ dỗ ngọt ngào của tên-cám-dỗ ở vườn Eden năm xưa… “Chẳng chết chóc gì đâu !” (St3,4).

Coi chừng ! sau những màn tung hứng trên sân khấu, mắt-mình-lại-nhìn-thấy-mình…! Vâng, cũng thật là khó nói !

Kinh Thánh có chép rằng : “Hãy thinh lặng trước mặt Chúa và đợi trông Ngài” (Tv 37,7).

Khung cảnh tuyệt vời nhất mà chúng ta có thể thinh lặng phải chăng là trong hoang địa !? Đúng vậy. Hãy bước theo Đức Giêsu; vào-hoang-địa chay tịnh và nguyện cầu.

Đói ăn, đói mặc ư ! Đừng sợ. Có sợ thì hãy sợ đói-Lời-Thiên-Chúa. Bởi vì “người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh. Nhưng còn mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra”.

Tiền bạc, danh vọng, quyền lực “và vinh hoa lợi lộc của thế gian” liệu sẽ mãi tồn tại bên tôi suốt đời !? Hay là “…khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì; về bên kia thế giới; ngoài trống vắng mà thôi !”(3)?

Cohelet có câu trả lời rằng : “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân” (Gv1,2).

Vào hoang địa chay tịnh và nguyện cầu. Vâng, có thể nói đây chính là thao trường rèn luyện cho các nhân đức. Đức tin, đức cậy và đức mến.

Nếu chúng ta cậy trông và tin tưởng “gắn bó cùng Chúa…” chẳng có gì ngăn cản “Thiên Chúa  sẽ truyền cho thiên sứ lo cho (ta)”(Tv 91,12)

Và một khi chúng  ta  chỉ “bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của (ta), và (chỉ) thờ phượng một mình Người mà thôi”. Vâng, chắc chắn rằng  “Thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng” cho ta “khỏi sa-chước-cám-dỗ”.

petrus.tran

………….

(1) “666” :  Dấu hiệu của satan.

(2) trích nhạc phẩm: Tuổi thần tiên – tác giả : Phạm Duy.

(3) trích thơ “Khúc thụy du”, tác giả : Du Tử Lê.

Để lại một bình luận