Ngôi Nhà Tre
Chật vật sống ở Sài Gòn, gia đình tôi chuyển về Đồng Nai, sau đó thì Nha Trang. Mãi khi tôi lên 3 và em tôi chào đời, bố mẹ tôi mới định cư trên đất tổ tiên ở Phú Yên. Bố dựng ngôi nhà tre be bé, xinh xinh giữa khu vườn rất lớn. Đây là phần đất ông nội tôi dành cho bố. Từ đây, hai chị em tôi lớn lên…
Bố rất tháo vát, ông làm mọi vật dụng trong nhà từ cái giường tre, mành tre, đèn ngủ tre… Ai cũng bảo với bố: “Sao nhà chú cái gì cũng làm bằng tre thế?”. Bố cười hì hì, chỉ ra khu vườn um tùm phía sau ngôi nhà: “Ở đây đâu còn cái gì nhiều và tốt như tre, đành tận dụng thôi”. Lúc đó, nhà tôi được xem là ngôi nhà nghèo nhất xóm vì sự dị thường do bố làm nên.
Bố còn làm những chiếc đèn lồng tre rất đẹp. Sau mỗi buổi ăn tối, chị em tôi lại háo hức chờ bố bật cái đèn lồng tre lên. Ánh sáng dìu dịu của nó hắt ra từ những thanh tre rất lung linh. Lúc ấy, đứa bé 5 tuổi như tôi luôn nghĩ nhà mình đầy ắp không khí trung thu.
Mẹ tôi trồng rất nhiều tường vi trước cửa. Cứ mỗi mùa hè về, hoa tường vi nở rợp sân. Tôi có cảm giác như mình được bao bọc bởi những đám mây hồng trên đầu. Hoa tường vi bay như tuyết hồng khi gặp những cơn gió. Hai chị em tôi cứ lăng xăng đi hứng những cánh tường vi rơi…
Khi chị em tôi lớn lên một xíu, bố mẹ đi làm suốt ngày. Bố làm ở xưởng in, mẹ làm ở phòng tranh. Còn hai chị em tôi tác chiến tại nhà. Chúng tôi là những đứa trẻ siêu quậy. Trong một ngày, hai đứa tôi không làm vỡ cái này thì cũng làm hỏng cái kia…
Căn cứ bí mật của hai đứa là cái nhà kho của bố ở cuối vườn. Chúng tôi gom mọi thứ quý giá cất vào đó: cây súng bẹ chuối bà nội thiết kế, những chiếc đèn lồng bố làm, đặc biệt là những cuốn sách bị một vài lỗi nhỏ ở xưởng in mà bố đem về cho chị em tôi.
Những buổi trưa trốn ngủ, tôi tập hợp lũ nhóc trong xóm đến vườn nhà tôi mở đại nhạc hội, đại chiến binh. Đại nhạc hội là cơ hội cho mỗi đứa làm ca sĩ. Đứa nào cũng được quyền đứng trên cái chõng tre mà hát. Đại chiến binh là trò đánh trận, mỗi đứa là một chiến binh, mục tiêu là những trái ổi, đứa nào dùng súng bẹ chuối hái được nhiều ổi thì thắng. Kết quả, cả đám lấm lem bùn đất ngồi túm tụm nhâm nhi ổi.
Lúc nhỏ tôi nghĩ mình sẽ trở thành một nhà khoa học vĩ đại. Đọc xong cuốn truyện tranh về thuyết tiến hóa của Darwin, tôi quyết định sẽ tạo ra một loài vật mới trên trái đất.
Hai chị em dùng súng cao su săn gần chục con thằn lằn, sau đó tôi bỏ mỗi con vào một cái lọ đổ ngập nước, đậy kín nắp. Hai ngày sau, tôi thấy con thằn lằn nào cũng mập ra, da nổi những vằn vi. Tôi gào lên với em: “Thằn lằn tiến hóa rồi, nó sắp biến thành khủng long nước”. Nỗi vui mừng của tôi không tồn tại lâu, bố tôi phát hiện những cái lọ chứa thằn lằn ngâm nước. Theo bố thì thằn lằn không tiến hóa như tôi tưởng, nó chỉ phình lên vì chết nước thôi.
Có thời gian bố mẹ tôi cãi nhau dữ dội. Chị em tôi lập kế hoạch sẽ giả vờ bỏ nhà đi và viết thư để lại: “Nếu bố mẹ còn tiếp tục cãi nhau thì tụi con đi luôn”. Chúng tôi sẽ đào một căn hầm bí mật thông với nhà kho, chị em tôi sẽ sống trong căn hầm cho đến khi bố mẹ ân hận mà làm lành với nhau. Thế là trưa nào hai chị em cũng lén lút ra vườn đào hầm nhưng âm mưu đã bị bố phát hiện. Chúng tôi đành khai thật. Căn hầm bí mật không thực hiện được nhưng bố mẹ tôi đã làm lành với nhau.
Ngôi nhà tre ấy đã lưu giữ bao kỷ niệm hạnh phúc gia đình. Sau này bố xây một căn nhà tốt hơn, nhưng với tôi ngôi nhà tre ấy mãi mãi là ngôi nhà tuyệt vời nhất.
K.I.M