Mót Cà Phê

 

 

Mót Cà Phê

Mót Cà PhêỞ quê tôi, sau mỗi mùa thu hoạch cà phê, đàn bà và trẻ con lại í ới rủ nhau đi mót những hạt cà phê rơi dưới gốc hay còn sót lại trên cây.

Thấy mấy đứa bạn cùng xóm đi mót cà phê có tiền mua quần áo, đồ chơi mà tôi thấy ham. Tôi liền rủ nhỏ em gái đi mót cà phê ở chính rẫy nhà mình. Hai đứa nhõng nhẽo xin phép mẹ nhưng mẹ nhất định không cho vì rẫy cách nhà tận ba cây số, vắng người và tôi thì mới 12 tuổi ,còn bé em mới 9 tuổi.

Nhưng lúc ấy, sức hấp dẫn của con búp bê xinh đẹp ngoài cửa tiệm lớn hơn lời răn đe của mẹ. Năn nỉ mẹ không được, hai chị em quyết định trốn đi mót. Buổi chiều, tôi và nhỏ em cầm một cái bao, hai cái rổ, lẻn cửa sau trốn mẹ lên rẫy.

Đoạn đường 3 cây số quá xa đối với chúng tôi. Mới đi được một lúc, chân hai đứa đã bỏng rát. Nhỏ em bắt đầu than trời trách đất, nói rằng tôi làm khổ nó. Dỗ dành không được, tôi bỏ mặc nó đi sau một mình. Nó “tắt đài” cằn nhằn ngay, vừa mếu máo vừa chạy lẹt đẹt theo tôi.

Hơn một giờ lê mình dưới nắng chói chang, chúng tôi cũng tới nơi. Hai chị em hì hục bới lá, nhặt hạt cà phê rơi vãi. Ai dè công việc mót cà phê gian nan quá chừng! Lâu lâu gặp con sâu róm trú mình trong đám lá khô, tôi và nhỏ em lại run lập cập, khóc la om sòm. Trời chiều ở rẫy lại lắm muỗi, chúng tôi thi nhau gãi sột soạt. Những cành cà phê sau khi thu hoạch hễ quệt vào người là rách áo, xước tay. Rủi sao hôm đó, nhỏ em lại mặc cái áo hoa mẹ mới mua vài tuần trước. Nhìn cái áo bị cào rách một đường dài mà tôi tiếc đứt cả ruột.

Hì hục cả buổi chiều, chị em tôi lượm được ba cái rổ con con cà phê. Mặt mày hai đứa lem nhem, tay chân trầy xước.

Trời sập tối, những âm thanh trong rẫy bây giờ nghe rờn rợn. Trí tưởng tượng vô biên làm chúng tôi hình dung đủ hình thù ma quái. Sợ quá, hai chị em co giò chạy trối chết. Nhưng đường về xa tít. Chạy mệt, chúng tôi dừng lại nghỉ chân thì… đúng ngay cái am mà người ta hay cúng bái ở trong rẫy. Kinh hồn bạt vía, hai đứa lại ôm nhau khóc.

Trời tối mịt, ba mới tìm được hai đứa. Ngồi sau lưng ba, chúng tôi đinh ninh rằng thế nào cũng sẽ bị ăn một trận đòn nên thân. Và thực tế đúng y như vậy. Ba đánh chúng tôi mà mắt ầng ậc nước. Mẹ kể không thấy hai đứa về ăn cơm, mẹ nóng ruột, kêu ba đi tìm. Ba chạy ngược chạy xuôi mấy chỗ quen mà vẫn không thấy hai đứa đâu. Cuối cùng, ba chạy vô rẫy tìm vì nghe mẹ nói có lần hai đứa nằn nì xin phép đi mót cà phê.

Sáng hôm sau, mẹ xoa cái mông bị sưng của hai chị em rồi đưa cho chúng tôi 20.000 đồng. Mẹ dặn: “Tiền do chính tụi con làm ra đó! Đừng ăn quà hết nghe chưa!”.

Dù mông còn ê ẩm nhưng hai đứa vô cùng sung sướng khi mỗi đứa có một tờ 10.000 đồng đỏ tươi. Với tôi, đó là tờ tiền đẹp nhất và vô giá. Con búp bê nơi cửa tiệm chợt tiêu tan trong đầu tôi, thay vào đó, tờ tiền đặc biệt nằm gọn gàng trong heo đất mà tôi rất nâng niu.

Dã Quỳ

 

 

 

.

Để lại một bình luận