Buổi Trưa Bắt Cua Đáng Nhớ

 

 

Buổi Trưa Bắt Cua Đáng Nhớ

Buổi Trưa Bắt Cua Đáng NhớTuổi thơ của tôi gắn với những buổi chăn trâu cắt cỏ, tát đìa bắt cá, mò ốc… nhưng việc khiến tôi sợ nhất là bắt cua. Ấy vậy mà những đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được lại liên quan đến con vật có những chiếc càng như gọng kìm ấy.

Đó là mùa hè năm tôi chuẩn bị lên lớp 4. Cả nhà đang ngon giấc trưa thì chú Ba hàng xóm đạp xe qua xin chai nước mưa. Vừa mở cổng tôi đã nghe chú nói gấp gáp: “Mấy đứa ra đồng Hạc bắt cua không? Nắng nóng quá nên cua ngoi lên gốc rạ quá trời!”.

Thế là tôi lẳng lặng mang giỏ theo chú đi luôn mà chẳng xin phép ai. Một cảnh tượng mà từ trước tới nay chưa bao giờ tôi nhìn thấy, mỗi gốc rạ là một, có khi là hai con cua. Tôi đặt chân xuống nước cứ tưởng đang ngâm chân trong nước sôi. Dù rất sợ cua nhưng vì bên cạnh có chú Ba nên tôi yên tâm phần nào.

Lúc đầu chưa có kinh nghiệm nên mỗi lần tôi chộp cua là làm động mặt nước, lũ cua nhào hết xuống nước ẩn náu. Đợi một lát khi nước lặng, chúng lại lổm ngổm bò lên. Tôi chẳng dám túm những con cua to béo và toàn kêu chú Ba túm giùm. Cứ nhìn hai cái càng to đùng là tôi tưởng tượng cảnh bị nó kẹp thì thật khủng khiếp.

Tôi đưa tay túm một chú cua nhưng chưa kịp ghìm chặt trong tay thì một bên càng của nó đã nhanh chóng kẹp ngón trỏ của tôi. Tôi hét lên vung mạnh tay, nó càng kẹp chặt hơn. Tôi cầu cứu chú Ba, chú bảo đừng vung tay mà nhẹ nhàng cầm thân cua, tự khắc nó sẽ nhả càng ra thôi. Tôi cắn răng chịu đau và làm theo. Cuối cùng, con cua cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong giỏ.

Thành tích cả buổi trưa phơi nắng, lội ruộng của tôi là một giỏ cua đầy ắp. Tuy bị mẹ rầy chút xíu nhưng tôi vẫn rất vui. Mẹ chia số cua ấy ra nhiều phần; nấu canh và làm món cua rang mẻ mà cả nhà đều ghiền, mang tặng ông bà nội ngoại và mang một phần đi bán. Khi nhận số tiền 3.000 đồng bán cua từ tay mẹ, lòng tôi hân hoan đến lạ.

Tôi giữ khoản tiền ấy rất lâu như giữ một kỷ niệm đặc biệt trong đời mình.

mai đình

 

 

 

Để lại một bình luận