Cánh Mai Vàng Ngày Ấy

 

 

Cánh Mai Vàng Ngày Ấy

Cánh Mai Vàng Ngày ẤyNhư mọi khi, nó tranh thủ lấy thời gian để nắm bắt thông tin từ những trang web viết bằng tiếng Việt. Bởi lẽ, cái tiếng nước ngoài của nó còn quá yếu để hiểu những gì mà người ta truyền tải trên báo chí cũng như trên truyền hình nơi nó đang sống.

Bất chợt, nó dừng lại trước một cành mai vàng hiện rõ trên cái máy tính xách tay đã đồng hành với nó gần một năm nay. Nước mắt lưng tròng, nó ngậm ngùi nhớ lại cái Tết đầu tiên xa quê, xa đất nước mà nó tưởng chừng sẽ không bao giờ rời xa.

Năm ấy, chân ướt chân ráo nơi xứ người, nó chỉ biết đến đức lang quân và gia đình anh ấy. Ngoài ra, nó chẳng quen biết ai hết. Tất cả đều xa lạ với nó, từ con người, phong tục tập quán, cách sống… Ngay cả cái dạ dày của nó cũng đau khổ trước những món ăn mà những người ngồi cùng ăn với nó khen ngon nức nở. Bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ, nó muốn mang cái không khí Tết Việt đến gia đình nhà chồng. Thế là nó mở lời đề nghị và bằng một cái gật đầu đầy thiện chí của ông xã, nó hồ hởi lao vào khâu chuẩn bị và trang hoàng ngày Tết.

Từ nhỏ đến lớn, nó có làm bánh tét bao giờ đâu, toàn ngồi xem ba má làm và thức canh đến tận khuya để được thử cái bánh tét đầu tiên vớt ra còn nóng hổi mà ba nó đã cố gắng làm thật nhỏ để nhanh chín giành tặng nó. Nó cố nhớ lại xem má nó đã dùng những vật liệu gì. Và rồi, nó cũng đi tìm lá chuối, nếp, đậu xanh, thịt ba chỉ, dây buộc… Nó ngồi bệt dưới sàn nhà và cặm cụi gói từng cái bánh tét thật cẩn thận. Sau đó, nó tự cười tủm tỉm khi nhớ đến cái cảnh cả nhà quây quần bên bếp lửa hồng đang hừng hực cháy dưới cái nồi bánh tét thật to. Giờ không phải là cái nồi bánh tét đen thui, to đùng ngày nào, mà là cái nồi nho nhỏ trắng đang được đặt trên ánh lửa xanh yếu ớt của gas. Bên trong nồi vẫn là bánh tét nhưng tìm đâu được cái sự ấm cúng của việc nấu bánh tét ngày xưa?

“Để có không khí Tết phải có cành mai vàng đặt trong nhà”, nó nghĩ vậy rồi lần hồi đi tìm một cành cây khô có nét giống cành mai. Xong, nó gắn những đoá mai vàng được làm bằng vải mà nó đã mua từ Việt Nam mang sang. Nó ngắm qua, ngắm lại rồi rinh chậu mai đặt giữa phòng khách. Từ lúc có chậu mai và cái mùi bánh tét thơm lựng, Tết đã đến nhà nó.

Ngày đầu năm năm ấy, nó thực sự hạnh phúc vì những cố gắng của nó đã được đáp trả. Sáng hôm ấy, khi mấy đứa cháu lần lược kéo sang, nó rinh một chiếc ghế đặt bên cạnh chậu mai rồi nó ngồi trên chiếc ghế và tập mấy đứa nhỏ mừng tuổi. Bọn trẻ tiếng Việt không rành nhưng cũng cố gắng bập bẹ theo. Sau đó, nó không quên phát bao lì xì cho các cháu, đứa nào cũng khoái chí cười ha hả. Tiếp đến là bữa họp hợp mặt gia đình đầu năm mà nó đã cố công chuẩn bị sẵn các món ăn từ trước. Các anh chị chồng của nó đến đông đủ và ăn uống vui vẻ.

Cành mai trên màn hình máy tính bỗng nhoè đi, nó đưa tay lên dụi dụi đôi mắt, thì ra là nó đang khóc. Lòng nó se lại khi nghĩ đến cuộc sống hiện tại, nó đau đớn khi nhận ra rằng: nó không một mái nhà, không một người thân, người yêu của nó đã rời xa nó, hay nói đúng hơn là chồng nó đã bỏ rơi nó. Nó sống bằng sự giúp đỡ của những người xa lạ, Nó làm việc từ sáng đến tối để gây dựng một cuộc sống mới, bởi nó tự nhủ: dù có mất đi tất cả nhưng với sự hy vọng và nỗ lực cố gắng nó có thể vượt qua tất cả và nó có quyền mơ ước một cuộc sống tươi đẹp.

Những giọt nước mắt rơi trên má làm nó nhớ đến những giọt nước mắt của ba má nó ngày xưa mỗi khi xuân về. Nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, hạnh phúc vì con cái ngoan ngoãn biết vâng lời, hạnh phúc vì năm nào mấy đứa con cũng tụ hợp lại mừng tuổi ba má. Nó muốn chạy về để tìm lại hơi ấm gia đình ngày xưa, nó muốn được ôm chặt ba má để nói nó yêu họ vô cùng. Lòng nó bây giờ trống trải làm sao. Năm nay, nó không có nhà để Tết ghé qua.

Nguyễn Thị Minh Phượng

 

 


Để lại một bình luận