Canh Chua Của Mẹ

 

 

Canh Chua Của Mẹ

Canh Chua Của MẹCon ngồi ăn cơm, với chén canh chua… Thấy mắt mình ướt và đắng lòng. Con nhớ mẹ, nhớ bữa cơm mẹ nấu, nhớ nồi canh chua mẹ nấu.

Chén canh con đang ăn vỏn vẹn vài cọng bạc hà, 2 miếng đậu bắp, vài cọng giá… và nó có vị ngọt.

Canh của mẹ…

Nó chua, chua đúng nghĩa của từ chua, mẹ nói, mẹ thích ăn canh chua thì phải chua, thế là con của mẹ cũng thích giống mẹ. Mẹ không thích canh nêm đường, nó có vị ngọt mẹ không thích ăn, nên con của mẹ cũng không thích, người ta nói, và hay thắc mắc, người miền Tây thích ăn ngọt, thế mà sao con lại ghét thức ăn có nêm đừơng đến thế. Con thích ngọt nhưng là món ăn cần ngọt, ngọt như đúng nghĩa của nó, giống mẹ nói vậy.

Mẹ không nấu canh chua có khớm (thơm) vì khi nấu nó sẽ ngọt, con của mẹ không ăn đựơc.

Canh của mẹ, canh của người mẹ vất vả nấu mỗi ngày mỗi khác, cùng hương vị nhưng mỗi ngày mẹ nấu với từng nguyên liệu khác nhau. Đồng quê có gì mẹ nấu với đấy.

Mẹ nấu với rau muống, rau của Út đi hái dọc theo bờ kênh, dọc theo bờ ruộng. Mẹ nấu với rau lang, mẹ luôn lựa những đọt non mướt, mềm, giòn. Mẹ nấu với rau ngổ, ngày ấy con ghét rau ấy lắm, thế mà bây giừ con thèm mùi vị của nó lắm mẹ ạ. Mẹ nấu với cải Lủi, con không ăn được nó, nhưng mùi rất thơm, nên cứ muốn mẹ nấu chung, rồi nhường mẹ hết phần rau ấy, mẹ nấu với bạc hà trồng ven bờ tường nhà, mẹ nấu với đậu bắp trồng trên ruộng, mẹ nấu với trái cà người ta thu mùa muộn hái vội cho mẹ, rồi có khi mẹ chỉ nấu với trái me chua thêm con cá Út câu được.

Mùa mưa đến, lá me xanh mướt, mẹ hái nấu canh, cái mùi vị đó, con không bao giờ quên, Con nhớ, con chỉ muốn ăn canh với lá me, thế là cứ bắt Út đi tìm hái lá cho bằng được, thế là em cứ lon ton đi hái, thương em lắm.

Rồi khi những bông súng nở rộ dòng kênh nhỏ, mẹ nấu canh chua bông súng, ngồi lột bông súng cứ cằn nhằn mẹ, con không ăn đâu, thế mà khi mẹ nấu xong, ngồi ăn quên mất lúc này còn hờn dỗi mẹ…

Bây giờ con ăn những bát canh ngọt thế này thấy mình thay đổi, ngày xưa con ương bướng không ăn được thì nhất quyết không đụng đến, bây giờ không ai cưng chiều con như mẹ, nhiều lần cơm con ăn bỏ dở – người ta nấu quá ngọt, con chỉ thầm nghĩ người ta sao lại thích ăn ngọt hơn nhà mình quá mẹ nhỉ. Con xoa diu mình bằng nỗi nhớ, bằng sự thờ ơ, bằng sự chấp nhận.

Con người sinh ra chỉ có cha mẹ là hiểu và cưng chiều nhất nhất, người ta, ai nào chịu được tính thất thường của con phải không mẹ!

myth

 

.

Để lại một bình luận