Viết Cho Mẹ Yêu Thương
Đã có lúc con nghĩ mẹ rất khó! Mẹ uốn nắn con thuở tấm bé: từ vòng tay lễ phép chào hỏi mỗi khi gặp người lớn cho đến cách đi đứng, nói chuyện, ăn uống.
Trong khi các bà mẹ khác nghĩ con mình còn nhỏ, chưa biết gì, cứ để nó tự nhiên thì mẹ vẫn “kềm kẹp”, nhắc nhở từng hành động cử chỉ của con. Đôi khi con thấy mình… mất tự do!
Mẹ kiểm tra tập vở mỗi ngày con đi học: nhăn góc vở – mẹ la, viết chữ xấu – mẹ rầy, trang sách lấm lem – mẹ mắng. Mẹ buộc con giữ tập vở phẳng phiu, sạch sẽ, ngay cả nét chữ cũng phải luyện rèn cho thẳng, không được cong cong.
Mẹ không cho con tiền ăn tiêu vặt. Mẹ nói con nít đua đòi là phung phí. Thấy bạn chơi bóng bay, thấy bạn ăn hàng sau mỗi giờ tan học, thấy bạn mua đồ chơi búp bê, con thích lắm nhưng chẳng bao giờ dám nói với mẹ vì như thế là con nít không ngoan
Mẹ mắng một phen ra hồn khi con vô tình bị ngã, mảnh vỡ chiếc vòng cẩm thạch ghim vào cổ tay trái chảy máu. Con vừa đau vừa giận, trách mẹ không thương. Lần sau chơi với bạn bị té u cả đầu gối, con quên mất trầy xước mà chỉ lo mẹ sẽ la.
Mẹ đánh con một trận nhớ đời khi con giấu mất bài kiểm tra điểm 5, cuối tháng tụt hạng. Mẹ hỏi lý do, con vẫn không nói cho đến lúc mẹ gọi điện thoại hỏi cô chủ nhiệm. Mẹ kêu con đưa bài kiểm. Con lỡ xé từ lúc giáo viên phát bài. Mẹ giận quất vào mông con ba roi. Chưa bao giờ con thấy mẹ khóc chỉ trừ ngày hôm đó…
Nhưng bây giờ con đã hiểu…
Mẹ có phần khắt khe vì muốn con hình thành nhân cách tốt ngay từ lúc còn nhỏ. Một đứa trẻ khi đã được dạy dỗ, chăm chút hẳn lớn lên cũng sẽ giữ được tác phong ấy. Thói quen dần trở thành nề nếp. Con trưởng thành, mẹ ít nhắc nhở hơn. Mẹ bảo: “Con đã đủ nhận thức để hiểu được lẽ phải trên đời. Mẹ không thể mãi bên con để chỉ dạy. Mẹ đã hướng đường cho con bước đi. Còn việc vượt qua như thế nào thì phải do con quyết định lấy”…
Mẹ muốn con giữ gìn tập vở sạch sẽ. Đó là cách để rèn giũa cho đứa trẻ tính cẩn thận, tỉ mỉ. Nếu không có mẹ ngày ấy, con sẽ không thể hãnh diện với bạn bè vì hay được cô giáo mượn vở làm mẫu, hay được đi thi “Văn hay chữ tốt”. Nhưng quan trọng hơn, con tập cho mình tính thận trọng, cân nhắc trong mọi công việc.
Mẹ không cho con sử dụng tiền khi còn bé nhưng bù lại, những món con thích ăn, những thứ con mơ ước nếu hợp lý đều được mẹ đáp ứng. Con nhớ mãi hình ảnh gói quà Giáng sinh mỗi năm mẹ… thay ông già Noel để lên đầu giường.
Mẹ la con không phải vì con làm vỡ chiếc vòng cẩm thạch mà bởi mẹ muốn con luôn quý trọng chính bản thân mình. Con bị ngã. Mẹ nghe nhói trong lòng nhưng vẫn phải nghiêm khắc. Chỉ khi nào con thật sự trân trọng tính mạng mình, con mới biết yêu thương người khác.
Mẹ đánh con một lần duy nhất. Đó cũng là lúc mẹ đau đớn đến tận ruột gan. Mẹ có thể chấp nhận việc con bị điểm kém nhưng mẹ không thể nào tha thứ cho một đứa trẻ nói dối! Sự không thành thật sẽ ăn mòn lương tâm của đứa con mà mẹ thương yêu nhất. Mẹ muốn con ghi nhớ rằng nói dối chính là liều thuốc độc giết chết tính lương thiện trong tim con người…
Mẹ ơi! Dù hôm nay con đã lớn, dù mẹ không còn ở cạnh bên chỉ bảo nhưng con vẫn nhớ hoài từng lời dạy của mẹ ngày xưa. Cảm ơn sự sống đã cho con cuộc đời. Cảm ơn cuộc đời đã cho con có mẹ…
Nguyễn Ngọc Thảo Như