Ngày Mai Con Sẽ Đi Chợ
Mẹ yêu!
Nhà mình nấu rượu gạo, năm ngày có hai phiên chợ, mẹ cắp nắp nào chai lọ, nào phễu và mấy can rượu lên ngồi bán trên chợ. Thường mẹ hay cho con đi chợ cùng vì ngày đó con còn nhỏ. Hai mẹ con ngồi xoay quanh nào là rượu, nào là phễu và “đồ nghề” của cô bán rượu.
Ngồi bên cạnh mẹ con hồn nhiên ăn ngon lành đĩa bánh cuốn nóng mẹ mua. Hôm bánh đa, hôm đổi sang bánh đúc… Con không biết rằng từ sáng sớm cho đến trưa mẹ vẫn chưa có gì vào bụng, vậy mà vẫn cười tươi.
Mẹ đon đả mời chào khách mua rượu, còn con ngồi nhìn chăm chú. Ngày nào bán được nhiều thì hết mấy can rượu 5 lít. Nhưng cũng có hôm mẹ chỉ bán được vài chai. Vậy mà lúc nào mặt mẹ cũng tươi rói, vẫn là cô bán hàng có duyên.
Con còn nhớ rượu chỉ đắt hàng khi vào mùa tết. Có năm trong một phiên chợ mẹ bán được đến mấy can 5 lít, mẹ cười tươi và con được mẹ thưởng thêm cho một bát phở nóng. Con hỉ hả cười lớn, chỉ lẩm nhẩm một điều rằng: “Vui quá, hôm sau cũng bán được nhiều thế thì mẹ sẽ cho thêm một bát phở nữa”.
29 là phiên chợ cuối cùng của một năm, hai mẹ con lại đi bán rượu. Người ta mua rượu nhiều hơn vì hầu như tết đến, nhà nào cũng có vài chai trong nhà để tiếp đón, thết đãi khách. Thành ra “cô” bán rượu là mẹ lại được bữa mừng thầm vì “cháy rượu”.
Con lớn hơn chút nữa mẹ chỉ bảo con biết tính tiền cho khách, biết niềm nở để khách mua hàng và nhất là không được nặng lời hay khó chịu khi họ quay mặt không mua. Ôi, cái ngày con còn trẻ con như vậy thì những lời đó của mẹ khác nào “nước đổ lá khoai?” Nhưng con vẫn cứ gật đầu lia lịa ra vẻ hiểu lời mẹ nói lắm.
…Rồi con lên cấp II, con e thẹn khi mẹ bảo con cùng đi chợ bán rượu vào chủ nhật. Con từ chối khi ngồi bán với mẹ. Con rất sợ gặp người quen, chạm mặt bạn bè. Con không muốn chúng nó biết nhà mình nấu rượu. Con cũng không muốn mang tiếng mình là cô bán rượu như mẹ, xấu hổ lắm! Con đã nói với mẹ như thế. Mẹ không nói gì, mặt chỉ thoáng buồn. Có lẽ mẹ hiểu ý con nên kể từ hôm ấy, mẹ đã không còn đề cập đến việc muốn con đi chợ cùng mẹ nữa.
Tuần trước, mẹ bất ngờ rủ con đi chợ. Giờ nhà mình không còn bán rượu nên dĩ nhiên là con đồng ý. Mẹ xách làn, vẫn nụ cười tươi, mẹ dẫn con đi mua con cá, chọn lựa mớ rau. Mẹ bảo con đã đến tuổi đi chợ thay mẹ rồi và còn chỉ dẫn con cách mua hàng tươi ngon và biết trả giá vào lúc nào. Về nhà, mẹ lại bảo con cách làm cá, nấu canh và những món ăn đơn giản mà ngon miệng.
Hôm nay mẹ lại rủ con đi chợ cùng. Nhưng mẹ không chỉ dẫn con như lần trước nữa, mẹ bảo con hãy tập làm một bà nội trợ khéo tay hay làm. Con hơi bối rối vì từ trước đến nay, con chưa từng tự làm một việc gì mà không có sự chỉ dẫn tỉ mỉ của mẹ. Nhưng mẹ nắm tay con: “Cố gắng lên con gái, mẹ biết con làm được”.
16 tuổi đầu, lần đầu tiên con tự nấu món canh chua, tự chế biến, thêm bớt mắm muối sao cho vừa miệng. Con run lắm. Con biết món canh chua không đạt được như mẹ, vậy mà mẹ vẫn khen ngon: “Lần đầu kém vị thì lần sau thêm vào. Mẹ thấy món nào hôm nay cũng đều ngon vì đó là sự cố gắng của con, con gái”.
Tết đang đến dần, con lại chợt nhớ đến ngày theo chân mẹ đi chợ thuở ấy. Con nhớ cô bán rượu có duyên ngày xưa. Ngày mai con sẽ xung phong đi chợ thay mẹ. Tết này con sẽ nấu món canh chua ngon hơn…
trăng