Mưa Tuổi Thơ
Người miền Trung vốn quen với những ngày hè nắng cháy da cháy thịt, những ngày mưa thối đất thối cát. Tôi cũng trải qua tuổi thơ của mình trong chuỗi ngày đếm cho hết mùa nắng, chờ đợi mùa mưa.
Trẻ con quê tôi thích mùa mưa. Trẻ con không biết đến sự lo lắng của người lớn, chỉ biết rằng tới mùa mưa là đủ trò để chơi. Mưa dầm dề mấy ngày liền, nước ngập hết cánh đồng, tràn vào khu đất trũng trước nhà tôi. Trẻ con trong xóm chỉ chờ có thế là bẻ tàu chuối, lá dừa kết thành tàu, bè thả trôi bồng bềnh trên mặt nước. Chúng tôi dùng cây sào dài để đẩy chiếc tàu lá dừa đua nhau, rồi chạy vòng vòng xung quanh hò hét.
Bất chợt trời lại mưa, chúng tôi rủ nhau tắm mưa. Đứa nào cũng tranh nhau đứng dưới cái ống xả nước. Nước ào ào đổ xuống đầu, không thể mở mắt. Đứa không tranh được thì nằm dưới sân réo gọi: “Tụi bay xem tao bơi nè”, hoặc đứng ngửa mặt lên trời, há miệng hứng nước mưa, cười khoái chí. Rồi trời “nổi giận” buông sấm chớp, cả bọn nhao nhao chạy vào hiên, đứng nghe trời gầm: đùng đùng, run cầm cập vì lạnh và sợ “bị thui”.
Chiều tà, thú vui lớn nhất là đi câu cá. Khu câu cá là bãi trồng khoai, trồng đậu mùa mưa nước từ đồng tràn vào, cá đồng theo đó bơi về. Nước cao tới eo chúng tôi, phèn nổi lềnh bềnh thành mảng, chỗ vàng khè, chỗ đỏ quạch. Bố mẹ không cho chúng tôi đi câu cá ở đó vì dễ bị nước ăn chân. Nhưng bố mẹ bận lắm, chẳng trông được tụi trẻ con, cả nhóm cứ thế mà kéo nhau đi. Cần câu chỉ là đoạn tre, cột thêm sợi dây cước, nối thêm cái móc câu.
Chúng tôi câu đến sẩm tối. Đứa này ngóng đứa kia, tranh nhau ai câu nhiều cá hơn. Mà thật ra chúng tôi chẳng câu được nhiều, có khi không có con cá nào mắc câu. Cả lũ bô bô nói chuyện um sùm. Có người chăm chỉ cột thêm miếng phao nhỏ vào cần câu rồi cắm đó, tranh thủ cắt vài mớ rau lợn mọc ven bờ, đợi miếng phao nhấp nhô là chạy lại giật. Cá câu được chúng tôi thả hết, không dám mang về vì sợ bố mẹ mắng. Tuy chẳng có chiến lợi phẩm nhưng đứa nào cũng thích thú với việc đi câu cá như thế. Con nít mà.
Chúng tôi cũng chẳng quan tâm đến trời lũ. Người miền Trung ai chẳng từng tắm qua nước lũ vài lần. Sau trận mưa như trút hết nước trong một đêm, nhà tôi xây trên cao mà nước tràn vào tới hiên. Đợi tới trưa nước rút bớt, trẻ con trong xóm lại í ới gọi nhau chạy qua nhà những đứa có nhà ở gần sông.
Hình ảnh tôi còn nhớ mãi là con nhỏ bạn ngồi trùm mền trên chiếc giường kê trên mấy cục gạch. Nó ngồi lọt trong mớ đồ đạc lộn xộn, trên đầu nó cũng treo lủng lẳng vài thứ. Bố nó ngồi bên cạnh phì phèo điếu thuốc. Thấy chúng tôi, nó đứng bật dậy cười hí hửng. Bố nó khoe vừa đánh được mẻ cá biển.
Ông kể buổi tối nước tràn vào nhà, ông mở toang cửa, treo cái đèn măngsông giữa nhà. Cả gia đình ngồi trên giường đợi trời sáng kéo cửa đóng lại, nước rút là thấy cá nhảy lạch bạch dưới nền. Ông cười khà khà: “Khổ cái là cả đêm chịu lạnh”.
Bây giờ tôi đã lớn, biết lo lắng khi mùa mưa gần kề, biết tại sao mỗi tối ba má lại trở mình khi nghe tin bão lũ. Nhưng cứ thấy trời đổ mưa tôi vẫn thích ngửa mặt lên trời, nhắm mắt. Nỗi nhớ tuổi thơ miên man kéo về.
LINH LÂM