Canh Khổ Qua – Sau Vị Đắng Sẽ Là…

 

 

Canh Khổ Qua – Sau Vị Đắng Sẽ Là…

Canh Khổ Qua - Sau Vị Đắng Sẽ Là...Mấy hôm nay ngoại bệnh phải nhập viện. Mẹ bận rộn, con của mẹ phải ăn bụi. Tuy vậy, mẹ vẫn chuẩn bị vội vã lạp xưởng chiên, hột vịt chiên nếu con không muốn ăn cơm bụi. Mẹ thì ăn gì cũng được, miễn là no.

Hôm nay, con cũng đi học về như thường khi, ngán ăn cơm bụi, con lục tung tủ lạnh đã hết lạp xưởng hay hột vịt tươi. Chỉ còn sót lại một trứng hột vịt muối, con tự đi nấu cơm và tự đi luộc hột vịt muối. Con biết mẹ đang rất bận, thường khi về nhà có mẹ, con đã được ngồi vào ăn hay thậm chí mẹ gọi điện hỏi con ăn gì chưa nếu con về trễ.

Cơm chín, hột vịt muối bổ ra với tròng đỏ rướm dầu, con vừa ăn vừa nhớ lại những lần đầu con ăn hột vịt muối. Con chỉ ăn được tròng đỏ, con chê tròng trắng mặn nên mẹ ăn. Hột vịt muối luộc ra, mẹ nhường hết cho con tròng đỏ, mẹ ăn tròng trắng.

Một hôm ngoại thấy vậy mới kể lại chuyện những năm gạo hiếm, không có thức ăn, mẹ và các cậu dì lâu lâu mới có cơm với muối là quý, có bữa chỉ ăn cháo trắng với muối. Ngoại cười: “Tụi bây giờ sướng quá, có tròng trắng trứng ăn với cơm mà còn chê”. Mẹ thêm vào: “Hồi đó phải chi có tròng trắng ăn với cháo cũng ngon, đỡ hơn ăn cháo với muối há mẹ!”. Nhưng rồi mẹ lại đỡ lời: “Tụi nó sống thời bây giờ khác với thời tụi con nhiều mà mẹ”!

Con không biết những năm tháng đó mẹ đã trải qua như thế nào, song con biết, tuy nấu ăn không ngon nhưng mẹ biết con kén ăn nên lúc nào nấu món gì mẹ cũng hỏi con có ăn được không. Con không ăn được cá kho vì sợ tanh, con không ăn được rau cần vì có mùi hôi… Nhưng con cố gắng tập ăn cho mẹ vui.

Chỉ có một món con vẫn chưa ăn được đó là khổ qua. Con không thích khổ qua nhưng lại thích canh khổ qua dồn thịt, vì lõi thịt trong canh khổ qua rất ngọt, rất dai. Mẹ biết vậy nên mỗi lần nấu món đó cho con ăn, mẹ thường ăn phần vỏ, cho con ăn phần thịt.

Ngoại thấy và lại dạy: “Tập ăn phần vỏ cho quen để không mai mốt ai ăn phần vỏ cho mày!”. Mẹ cũng nói: “Ừ! Con cũng tập ăn phần vỏ đi, ăn vậy mới thấy ngon, ăn khổ qua thấy đắng vậy chứ càng ăn càng thấy ngọt!”. Nói vậy nhưng mẹ vẫn gắp phần ruột cho con.

Con của mẹ quen với câu nói mỗi lần đi học về nhà có nấu canh khổ qua: “Bé Ty! Mẹ để phần ruột riêng cho con trong tô, ăn lẹ đi con!”. 

Con biết con không thể ăn phần ruột như vậy mãi được.

Khi nào con của mẹ mới ăn được khổ qua?

Khi nào con mẹ mới thấu hiểu được vị đắng của trái khổ qua để rồi sau đó là vị ngọt của thịt? Con biết cuộc đời sẽ không cho con phần vị ngọt như mẹ đã dành cho con.

Và cho đến khi nào, ngày con mong ước, mẹ của con có thể ăn được phần thịt của canh khổ qua và con muốn tận tay con gắp cho mẹ. Con muốn ăn phần vỏ khổ qua để mẹ ăn phần ruột lắm, con rất muốn. Mẹ ơi!

Lâm Phan Tùng Anh

Để lại một bình luận