Bà Lão Và Buổi Chiều Mưa

 

 

Bà Lão Và Buổi Chiều Mưa

Bà Lão Và Buổi Chiều MưaMột lần vội vã đi về trong cơn mưa chiều, tôi bỗng thấy một dáng người co ro bên thành cầu. Tiến về phía giữa cầu, tôi nhận ra dáng người ấy là bà lão trong tấm áo mưa mỏng manh.

Quần áo bà tả tơi, làn da nhăn nhúm, hai chân nhỏ xíu, co quắt cố gắng chéo nhỏ lại, thu nhỏ người để ngồi gọn trong chiếc áo mưa. Mặc trời đổ mưa tầm tã, bà lão vẫn cứ ngồi đó chịu trận. Cho xe chạy chầm chậm, tôi cố nhìn nhưng không thể thấy được mặt bà lão vì bà đội một nón lá te tua.

Không biết bà lão sống trong cảnh ấy tự bao giờ! Tôi tự hỏi lòng mình sự sống khắc nghiệt và tàn nhẫn đến thế sao? Con cháu bà đâu, sao để bà sống cuộc sống như thế này? Dừng xe bên bà lão, tôi lấy từ cốp xe chiếc áo mưa trùm cho bà và gửi tặng bà 50.000đ. Đôi tay gầy guộc run run cầm lấy và nói: “Cảm ơn cô”.

Từ hôm đó, hình ảnh bà lão ngồi dưới mưa trên cầu làm tôi nhớ mãi. Tôi đem chuyện này kể với chị bạn cùng cơ quan, chị dửng dưng: “Em tội làm chi mấy người đó, thấy vậy nhưng không phải vậy đâu!”. Chị nói đó chỉ là dàn cảnh cho người đi đường thương xót thôi. Chị còn kể sáng nào con bà cũng chở bà bỏ ở đó, buổi trưa mua cơm lại đưa cho bà ăn, rồi tối tối lại chở bà về. Bà mà không xin được nhiều tiền là họ bỏ đói bà luôn. Những người con đó toàn đi xe xịn, giàu có, sang trọng.

Lòng tôi bộn bề phân vân, những gì chị nói có thật không? Sao trên đời này lại có người đem chính cha mẹ mình ra làm công cụ kiếm tiền? Tiền quan trọng đến thế sao? Còn chữ hiếu đâu rồi? Có của cải nào trên đời quý hơn mẹ mình?

Những năm gần đây qua các phương tiện truyền thông, chúng ta có dịp biết đến những chuyện con bất hiếu với cha mẹ. Càng biết càng đau đớn, xót xa. Nhưng còn rất nhiều, rất nhiều sự bất hiếu mà rất có thể chúng ta chưa biết đến. Không biết còn bao nhiêu cha mẹ trên đời này bị chính con mình ngược đãi hoặc không thiết quan tâm, chăm sóc.

Có những người thành đạt xấu hổ vì có một người mẹ tật nguyền hay một người cha không có học vấn cao. Có những người đang xem những cử chỉ quan tâm chăm sóc của mẹ là một phiền phức và chỉ muốn tránh xa…

Cũng có những người con chỉ mang về cho cha mẹ những món quà đắt tiền, những xấp tiền dày cộm nhưng không hiểu rằng điều cha mẹ thật sự cần và mong chờ là con dành thời gian ở bên cha mẹ, bé bỏng, ngoan hiền như ngày ấu thơ.

Tôi chợt nghĩ về mình, nghĩ về cha mẹ ở quê. Dù tôi cũng lo cho cha mẹ, cũng thường xuyên về thăm cha mẹ nhưng thấy mình cũng bất hiếu lắm. Vì công việc tôi đã bỏ quên cha mẹ mình trong thế giới tình cảm của tôi, mặc cha mẹ ngày đêm trông ngóng đứa con quay trở về. Tự nhiên thấy sống mũi cay cay, dòng nước mắt tuôn trào…

 

Để lại một bình luận