Mẹ Dệt Cuộc Đời Từ Tấm Thảm Chùi Chân

 

 

Mẹ Dệt Cuộc Đời Từ Tấm Thảm Chùi Chân

Mẹ Dệt Cuộc Đời Từ Tấm Thảm Chùi ChânMẹ yêu dấu! Đêm nay con ngủ không được vì trằn trọc trong những suy nghĩ về mẹ.

Nhìn con gái của mẹ xinh đẹp, ngoan ngoãn, học hành tử tế, ai cũng nghĩ mẹ của con chắc cũng đẹp, giàu có và học vấn cao. Hôm nay có người nhìn con của mẹ với ánh mắt trìu mến và hỏi: “Mẹ con làm nghề gì?”. Con hơi lúng túng: “Mẹ con làm nội trợ”.

Con vẫn nhớ trong hồ sơ học tập của con, nghề nghiệp của cha mẹ luôn được con ghi một cách văn hoa rằng “làm vườn” thay vì “nông dân”. Mà với con, làm vườn hay nông dân cũng đáng trân trọng như nhau.

Con vẫn thường nói với mọi người rằng: “Mẹ tôi là người nội trợ và luôn giữ vai trò chăm sóc các thành viên trong gia đình”. Điều này chỉ đúng vài năm trở lại đây chứ 10 năm về trước, con trả lời: “Mẹ tôi dệt thảm chùi chân”.

Hồi đó nhà mình khó khăn lắm. Cha chạy xe ôm, mẹ dệt thảm chùi chân. Nghe cái tên nghề là biết nghèo đến mức nào rồi. Hai chị đang đi học, còn con học cấp II cũng phải lao đầu vào phụ mẹ việc bếp núc, dệt mảnh nồi nhắc bếp.

Buổi sáng, mẹ chẳng ăn gì đã lao vào dệt thảm. Mỗi tấm thảm mẹ dệt được 2.000 đồng (kể cả tiền công và tiền mua vải vụn). Mỗi ngày từ sáng đến chiều mẹ dệt được 10 tấm, còn con siêng năng thì cũng giúp mẹ dệt được cả chục cặp nhắc nồi với giá 400 đồng/cặp.

Từng đồng xu tích cóp được, mẹ nuôi chị hai học nghề trên tỉnh, nuôi chị ba học ở Sài Gòn.

Mẹ của con như bao người mẹ nghèo ở khắp miền đất nước. Mọi việc mẹ làm chỉ mong các con có cái ăn, cái mặc và được đến trường.

Con vẫn giữ tính tiết kiệm mà đôi khi bạn bè bảo là keo kiệt. Vậy chứ biết phải làm sao bây giờ hả mẹ? Mỗi khi tiêu xài con đều nghĩ tới những ngày gian khổ đã qua. Ngày mà mỗi ngày con chỉ làm được 4.000 đồng, còn mẹ chỉ làm được hơn 20.000 đồng. Mà trời cũng thương cho nhà mình, khi nào túng thiếu là mẹ ước: “Ước gì có ai kêu cha mày chạy xe!”. Mà nhà mình hay vậy đó, hễ mẹ ước vậy là có người thuê cha.

Mẹ của bạn con cũng vất vả như mẹ vậy. Có người gánh hàng rong, có người làm việc nhà cho người ta để có tiền nuôi các con đi học. Như bao người mẹ khác, mẹ của con tảo tần, bươn chải ngược xuôi.

Giờ mẹ đã gần 50 tuổi, mái tóc hai màu đen trắng. Con của mẹ giờ cũng đã lớn, ai cũng được học hành tử tế. Chị hai là điều dưỡng ở bệnh viện huyện, chị ba là kế toán công tác ở Sài Gòn. Còn con là bé cũng sắp tốt nghiệp đại học. Những vất vả đã tạm qua, mẹ giờ đây lo chăm sóc cháu ngoại và cha mẹ chồng.

Nhưng mẹ ơi! Điều làm con cảm thấy lo lắng nhất là sức khỏe của mẹ. Mẹ thường than đau nhức, có lẽ vì ngày trẻ mẹ làm quá sức. Con lại sợ một ngày con không còn có mẹ, như vậy vào ngày của mẹ như 8-3, 20-10, và ngày lễ Vu lan, con sẽ buồn biết mấy?

Mỗi ngày còn có mẹ, có cha là mỗi ngày con biết, vẫn có người đang mong ngóng con về. Dù đi xa muôn phương, xin những ai còn có mẹ hãy gửi cho mẹ những lời yêu thương từ tận đáy lòng!

Trúc Ngân

 

Để lại một bình luận