NỖI SỢ TRỞ THÀNH NIỀM VUI
“Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilêa. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó.” (Mt 28,10)
Suy niệm: Các bà sợ là phải, vì đang đối diện với một điều quá sức tưởng tượng của con người: xác Thầy Giêsu biến mất, đất đai thì rung chuyển, rồi thiên thần xuất hiện với diện mạo, y phục siêu phàm. Nhưng nỗi sợ chuyển thành niềm vui khi họ nghe lời thiên thần báo tin: Chúa đã sống lại. Sợ nhưng mừng, vì lòng kính sợ đi đôi với lòng yêu mến. Cái sợ sẽ hoàn toàn nhường chỗ cho nỗi vui mừng khi Chúa Giê-su phục sinh đón gặp các bà để ban bình an, và giao cho các bà sứ mạng làm nhân chứng. Cũng vào lúc đó, lính canh và các thượng tế có thái độ hoàn toàn ngược lại. Lính canh khiếp sợ vì điều họ đã chứng kiến, họ sợ vì không hoàn thành nhiệm vụ. Các thượng tế lo sợ vì âm mưu của họ đã thất bại, mọi sự không xảy ra như họ đã toan tính. Từ đó, họ bóp méo và xuyên tạc. Nơi họ, sự sợ hãi đang ngự trị. Họ không còn đủ khả năng để hiểu những gì đang xảy ra.
Mời Bạn: Tương quan của chúng ta với Thiên Chúa là tương quan nào? Kính sợ hay sợ hãi? Và nhất là chúng ta đã sống thế nào để làm cho người khác kính sợ và yêu mến Chúa, thay vì xa lánh Tin Mừng và Giáo Hội?
Chia sẻ: Đạo Chúa từ ban đầu đến nay vẫn bị người đời xuyên tạc. Nhưng bạn có nghĩ rằng ít nhiều cũng do cách sống của chúng ta nữa không?
Sống Lời Chúa: Nhắc nhở mình: “Tôi được mời gọi làm chứng nhân cho Đức Kitô phục sinh cho những người tôi gặp gỡ hằng ngày.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết cảm nghiệm niềm vui được làm Ki-tô hữu và biết đem đến cho người khác niềm vui và bình an.