Cn 2 Chay C : Ánh Sáng Trên Đường Dài Mệt Mỏi

Chúa nhật II mùa Chay năm C

Ánh Sáng Trên Đường Dài Mệt Mỏi
Mc 9, 28b

Lm Giuse Đặng Chí San op

Cn 2 Chay C : Ánh Sáng Trên Đường Dài Mệt MỏiThúy Kiều ơi, ghê quá, những bơ vơ thân gái dặm trường, những cô liêu tàn bạo giữa đen rầm ngàn mây bạc phau cầu giá, những bát ngát lạc loài khủng khiếp trong dặm khuya mù khơi ngất tạnh. Chao ôi cuộc lữ kiếp người ! Cuộc lữ cũng là cô lữ ! Hun hút đường dài ! Vó câu khấp khểnh ! Vó người thì cà rịch cà tang, cà nhỏng cà nhơ, cà lơ thất thểu. Lưu linh lưu địa mãi trên mảnh đất xa lạ này để làm gì, để về đâu ? Ai là kẻ cảm thông ? Ai là người đồng điệu ? Và tại sao hành trình diệu vợi và gian khó này, rồi ra, cuối cùng, cũng dẫn về NỖI CHẾT ?!

Mỗi người, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, một khi đến cuộc đời này đều được (bị?) trao cho một cây THẬP TỰ. Cây thập tự kiếp người ! cây thập tự gia đình người yêu bố mẹ vợ chồng con cái, cây thập tự nhân cách, tăm tiếng, danh dự giữa trăm vạn thứ nhí nhố lũ người sống với nhau, cây thập tự của đủ mọi vấn đề cà chớn cà chua cà khùng cà giật. Biết bỏ cho ai ? biết ném về đâu cho rảnh nợ ? Cứ phải khư khư vác è cổ trên vai. Cứ phải khư khư gập người kéo lê kéo lết. Vác cây thập tự phận người. Vác phận trâu bò gà ngựa kiếp người ! Vác mãi tưởng rồi cũng được kiếm chác chút gì, nào ngờ vẫn chỉ để về Đồi Sọ, treo thây mình lên, gục xuống mênh mông nỗi chết !

Bác Hai Giêsu ơi ! Bác là Ông Thiên Chúa ! Bác đến trần gian này, sao bác không hóa giải cái vèo cái phụp cho xong ? Bác làm vài phép lạ đi ! Bác xì ra vài “miếng võ thượng thừa” đi ! Thế là tụi tui hí húm nhẹ tênh, trên vai không còn gánh nặng ! Đàng này, hoàn toàn không. Bác cứ như chúng tôi, lặng lẽ lúi húi mà đi, lặng lẽ è cổ để cũng vác cây thập tự tổ bà kền mà tới ! Bác là Thiên Chúa, mà sao cũng dúm dó ốm o so bại đến thế ! Bác là Thiên Chúa, mà sao cũng liêu xiêu vẹo vọ khốn khổ phận người đến thế ! Bác còn nói rằng : “Vác thập giá đời mình mà theo Tui”! Chao ôi ! vác thập giá đời mình mà theo Giêsu về Đồi Sọ ! Lắm khi chúng tôi chịu không nổi nữa ! Nhìn Bác, chúng tôi càng thấy oải hơn thôi !

Thì đây, hôm nay, để trợ đỡ cho sự hời hợt của chúng tôi, để cho thấy Huyền Nhiệm dấu sâu ẩn kín trong tâm của Bác, Bác đành phải toả ra một chút ánh sáng nhiệm mầu ! Bác là nơi dồn tụ của biến cố vui buồn hợp tan lịch sử khi Moise và Elia đứng kề bên ! Bác là Ý nghĩa và Giá trị của hành trình cô lữ trần gian khi Ánh Sáng toả ngời ngời xuyên tà áo bụi đường tơi tả. Nhưng dù sao, thì Bác vẫn mãi là người đồng hành, đồng phận, khi Cha vẫn cất tiếng nói : “Đây là Con yêu dấu của Ta, con đẹp lòng Ta mọi đàng”, nghĩa là, để trở thành Đấng Cứu Độ, Bác vẫn phải thi hành thánh ý Chúa Cha, làm người tôi trung đau khổ của Giavê. Bác phải lịch nghiệm cho hết hành trình đau khổ, uống cho cạn chén đắng phận người. Và chỉ như thế, chúng tôi mới có thể GIÁC NGỘ được rằng, từng tiếng nấc, từng giọt máu, và từng giọt nước mắt mặn chát trần gian, tất cả qua Bác, đều trở thành Mầu Nhiệm, đều có thể chan hòa Ánh Phục Sinh.

Quả là chúng tôi vẫn chờ mong một Giêsu rực rỡ, Giêsu vinh vang, Giêsu phép tắc giải quyết mọi sự cái vèo, cái rụp. Chúng tôi muốn trốn chạy thân phận của mình. Chúng tôi muốn giải quyết đời mình tưng tưng trên bề mặt. Chúng tôi nào biết được CHƯƠNG TRÌNH TÌNH YÊU CỨU ĐỘ của người Tôi Trung Thiên Chúa chỉ là lặn xuống, chìm xuống, mang vác Cây Thập Tự Đời trên vai, để đồng hành, đồng phận với những kiếp người cô lữ ! Chúng tôi rất ít khi mở rộng tâm hồn để thấy, để đón nhận và thể hiện được giá trị của CẢM THÔNG, của YÊU THƯƠNG, vốn chỉ “mạc khải” ra cách nhiệm lạ trong đói khát, mệt mỏi, cô liêu, đau khổ.

Thôi thì, trong những giây phút tịch mịch lặng thầm trên núi thẳm hồn mình, trong những giây phút mà lời cầu nguyện hiệp nhất đưa chúng tôi chìm vào trong Huyền Nhiệm Giêsu, có lẽ, đôi khi, chúng tôi cũng sẽ THẤY ĐƯỢC VINH QUANG của CON NGƯỜI GIÊSU và cũng là VINH QUANG CỦA CHÍNH CHÚNG TÔI, trong Giêsu Ngôi Lời Nhập Thể. Thế nhưng, điều quan trọng hơn gấp bội phần, vẫn là xuống núi. Xuống núi và dám đi lên Đồi Sọ. Xuống núi và dám gánh vác thân phận của mình như ý nghĩa và giá trị của Tình yêu, của Cảm thông, của nâng niu thương mến trao Đời, trao nhau. Và tất cả hành trình gập ghềnh khúc khuỷu đó, ngay cả trên Đồi Sọ phận người ấy, Giêsu vẫn toả một Ánh Quang Thầm Lặng : Ánh Quang Tình Yêu Xoá Mình của Thiên Chúa.

 

Để lại một bình luận