Mùa Cha Soi Ếch
Trước lúc ra đồng bao giờ bố cũng dặn bốn mẹ con tôi:
– Mấy mẹ con ở nhà ngồi vào chỗ bố đã che nilông ấy, đừng đợi bố. Lúc về bố sẽ bắt cho vài con cò mà nướng.
Rồi bố cười, tôi nhớ mãi nụ cười hiền hậu ấy. Nụ cười như để trấn an mấy mẹ con rằng đừng lo lắng gì cả, bố sẽ chân cứng đá mềm, sáng mai cả nhà sẽ được bố đánh thức bằng mùi thơm của thịt cò dưới bếp và nụ cười được mùa ếch rạng rỡ. Nhưng mỗi lần bố ra đồng mấy mẹ con đều không ngủ.
Dù mẹ hát ru, nhưng chúng tôi chỉ giả vờ nhắm mắt, để rồi mỗi khi chớp giật là lại mở mắt nhìn ra hun hút đồng, hun hút mưa, hun hút chớp, chỉ để tìm một ánh đèn của bố. Thi thoảng nghe thấy tiếng thở dài nén nhẹ của mẹ là anh tôi lại hét lên:
– Kia rồi! Rõ ràng là con vừa nhìn thấy ánh đèn của bố.
Thằng em út cũng chen vào:
– Em cũng nhìn thấy, em còn thấy bố bắt được nhiều ếch ộp lắm cơ.
Mẹ bật cười, vỗ vai anh em tôi hát ru khe khẽ…Mẹ hát ru như để xoa dịu chính nỗi lo âu trong mẹ, ngoài kia mưa to lắm, sấm sét to lắm, rắn rết ngày mưa cũng nhiều mà bố tôi thì đang bì bõm giữa cơn mưa vì cả nhà…
Bố không bao giờ đi soi ếch một mạch đến sáng mới về nhà, mà một đêm bố sẽ tạt qua nhà hai ba lần, nhất là những đêm sấm to ít người đi soi, bắt được nhiều ếch. Bố nhốt ếch vào bao tải, che lại cho mẹ con tôi mảnh nilông. Có khi thấy mấy con mắt vẫn còn thao láo, bố cười bảo:
– Vẫn đợi bố cơ à? Hôm nay bố bắt được rất nhiều ếch nhé, lại còn cả cái này nữa.
Bố nói và giơ ra trước mặt chúng tôi một xâu cò trắng. Mấy anh em vỗ tay ầm ĩ, vớ lấy cái mẹt che đầu chạy ngay xuống bếp, thổi lửa nướng cò… Bố nhìn mấy mẹ con, nháy mắt bảo:
– Đây là đặc sản đấy. Nhất mấy mẹ con nhé!
Rồi bố lại vội vã đeo giỏ đi về phía cánh đồng chớp giật…
Giờ đi học giữa thành phố, mỗi lần mùa mưa đến, thấy sấm vang chớp giật ngoài trời lại nhớ nôn nao mùa soi ếch. Trong giấc mơ, tôi vẫn dõi tìm ánh đèn soi của bố giữa cánh đồng mênh mông nước.
Vũ Thị Huyền Trang