Hương Tóc Mẹ
Lúc tôi lên tám tuổi, bố tôi mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Tôi còn nhớ rất rõ tiếng khóc của mẹ khi thả từng nắm đất xuống linh cữu bố. Mẹ khóc, hai bàn tay ôm chặt vai hai chị em tôi như sợ sẽ phải mất thêm những người thân nữa. Đó là một buổi chiều tháng bảy không có nắng, chỉ có những đám mây đùng đục trôi nhẹ trên nền trời…
Đêm hôm đó là đêm đầu tiên vắng bóng bố, ngôi nhà bỗng trở nên trống vắng. Mẹ nằm ôm hai chị em tôi vào lòng. Tôi đã ngửi thấy mùi hương đó trên mái tóc của mẹ, cái mùi lành lạnh của những giọt sương sớm, có cái khen khét của những cơn gió Lào cát cháy, có cả chút man mát của cơn mưa mùa hạ bất chợt những buổi chiều nhập nhoạng…Mùi hương ấy quyện vào mái tóc dài của mẹ dịu êm đến lạ, nhẹ nhàng ru tôi vào giấc ngủ đầu tiên không còn hơi ấm của bố. Tôi đã thiếp đi mà không biết rằng mẹ vẫn còn khóc…
Mấy năm sau tôi thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh. Tôi bắt đầu cuộc sống tự lập của mình khi mới là một thằng bé mười mấy tuổi. Bao nhiêu thứ, nào thuê nhà trọ, nấu ăn, giặt giũ… những chuyện mà ở nhà tôi chưa bao giờ phải làm. Ngày tiễn tôi đi mẹ khóc rất nhiều. Tôi thấy trong ánh mắt ngân ngấn nước của mẹ có một niềm hi vọng rất lớn… Tôi học ở trường chuyên được gần một năm thì phạm phải một sai lầm lớn. Trường yêu cầu tôi làm thủ tục chuyển trường trước khi tổ chức họp hội đồng kỷ luật.
Tôi đã thật sự gục ngã trước cú sốc ấy, mọi thứ như đổ sầm bên cạnh tôi. Mẹ từng tự hào về tôi, từng dặn dò tôi phải sống tốt khi không có mẹ và chị ở bên. Không biết mẹ sẽ như thế nào nếu biết được tin này. Chắc mẹ sẽ thất vọng lắm. Tôi chỉ biết khóc và đi, lầm lũi trong một buổi chiều đầy gió. Tôi thấy mình có lỗi thật nhiều với mẹ.
Trời đã nhờ nhờ tối tự lúc nào. Tôi đã đi lang thang mấy tiếng đồng hồ. Tôi quay trở về phòng mà trong lòng vẫn còn trĩu nặng. Bỗng tôi thấy hình dáng quen thuộc của mẹ đang đứng trước cửa phòng. Mẹ nhìn tôi, vẫn ánh mắt đầy trìu mến ấy, vẫn đôi mắt trũng sâu, thâm quầng ấy. Tôi chạy lại ôm mẹ và khóc rất nhiều:
– Mẹ ơi, con xin lỗi.
Mẹ nhìn tôi một lúc. Mẹ cũng khóc. Mẹ cúi xuống ôm rồi vuốt nhẹ mái tóc tôi và nói:
– Mẹ đã biết chuyện rồi. Con sẽ không gục ngã vì con là con trai của mẹ.
Tôi áp má mình vào mái tóc của mẹ, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy. Nó như bàn tay nhè nhẹ vuốt dòng nước mắt nhòe nhoẹt trên má tôi… Tôi thấy trong đầu mình hiện về hình ảnh mẹ, những buổi sáng mùa đông, những trưa mùa hè, những tối đẫm sương, ngày bố rời xa mẹ con tôi, ngày mẹ tiễn tôi đi học… Tất cả quá khứ ùa về trong tôi, ngay trong giây phút ấy, dâng trong lòng tôi niềm hối hận, tôi đã làm mẹ thất vọng.
Sau lần vấp ngã ấy tôi đã đứng dậy và bước đi tiếp. Tôi đã trở thành một người chín chắn hơn trong từng hành động để không làm mẹ buồn phiền. Đến tận bây giờ tôi vẫn không sao quên đựơc mùi hương của mái tóc mẹ. Mỗi lần về nhà tôi lại ngồi bên mẹ ngửi mùi hương ấy, nồng hơn và ấm áp hơn, mùi của những tất bật, khó nhọc. Mái tóc mẹ vẫn rối một đời, như đan vào nhau cho tôi những bước đi thật vững chãi giữa dòng đời đầy xô bồ này.
Nguyễn Thái Anh