Cha Tôi – Mẹ Tôi
Thời gian trôi qua, tôi lớn lên trong bao gian nan của cha mẹ. Không tiền đóng học phí cho tôi, cha mẹ phải đi làm thuê cho người ta với đủ việc nặng nhọc. Có hôm mẹ leo cây hái trái bị kiến cắn sưng cả mình vì người chủ không cho hái bằng lồng do sợ trái cây bị dập bán sẽ không nhiều tiền.
Mặc cho lũ kiến tha hồ “dùng tiệc”, mẹ tôi cũng cố gắng hái cho xong chỉ mong sao có tiền lo cho con ăn học. Những hình ảnh đó tôi không thể nào quên được suốt cuộc đời này.
Rồi tôi cũng học xong lớp 12, lên Sài Gòn thi đại học. Tôi thi đậu vào một trường trung cấp. Ngày tôi nhập học mẹ phải đi vay tiền cho tôi lên Sài Gòn. Cầm 300.000 đồng trong tay mà lòng tôi xót xa. Nhớ mãi dáng mẹ gầy gầy tiễn tôi ra bến xe. Mẹ mua cho tôi ổ bánh mì thịt còn mẹ thì ăn xôi 500 đồng. Ngồi trên xe mà nước mắt tôi giàn giụa không cầm lại được, hình ảnh mẹ ngồi ăn gói xôi khô khan cứ làm tôi nghẹn cổ. Tôi tự hứa với lòng sẽ cố gắng học thật tốt và kiếm việc làm để tự lo tiền ăn ở và học phí. Nhưng tôi đâu biết rằng tôi đi được vài ngày thì mẹ tôi cũng lên Sài Gòn tìm việc làm để có tiền cho tôi ăn học. Mẹ đi ở cho nhà người ta, tới tháng lãnh lương mẹ không đưa thẳng cho tôi mà gửi qua nhà bà con nhờ chuyển vì mẹ không muốn tôi biết mẹ đang ở Sài Gòn.
Tôi ít khi về quê thăm nhà thăm cha mẹ vì tôi hay bị say xe. Nhưng đó chỉ là lý do tôi nói với mọi người, thật sự là tôi rất nhớ nhà, nhớ cha mẹ nhưng vì không có tiền nên đành phải thế. Rồi tôi cũng dành dụm đủ tiền về quê thăm cha mẹ. Vì muốn tạo cho gia đình bất ngờ nên tôi không báo trước. Tối đó tôi về tới nhà, đứng ngoài cổng thấy nhà cửa vắng tanh vắng ngắt, bước vào nhà thấy cha tôi đang ngồi ăn cơm tối một mình. Bữa cơm tối của cha là “cơm nguội chan nước sôi cho thêm ít muối cho mặn mặn dễ ăn con à…”.
Ở Sài Gòn tôi còn có được đậu hũ chiên, rau muống luộc. Còn ở nhà cha mẹ tôi lại ăn như thế này sao? Tôi không cầm được nước mắt ôm chầm lấy cha mà khóc… Khi tôi hỏi mẹ đâu thì cha đã kể cho tôi nghe tất cả về chuyện mẹ lên Sài Gòn đi làm. Lúc đó tôi đã trách các anh chị mình sao không phụ giúp gì để cha mẹ cực khổ, mà đâu biết rằng gia đình anh chị cũng thiếu trước hụt sau.
Tôi trở lại Sài Gòn theo địa chỉ cha đưa để đi tìm mẹ. Tôi không cho mẹ làm nữa vì giờ tôi cũng đã xin được việc làm, đã trang trải được tiền ăn, tiền trọ, chỉ xin thêm gia đình một ít tiền học nữa thôi. Ba năm trôi qua thật nhanh, tôi ra trường và có việc làm ổn định, đã có thể đỡ đần được cha mẹ hằng tháng. Mỗi lần tôi gửi tiền về quê cha tôi lại điện thoại lên:“Cha mẹ cảm ơn con”. Chính vì câu nói đó của cha mà tôi đã khóc. Tôi nhớ lần mẹ bị kiến cắn sưng mình, nhớ bữa cơm tối của cha chan nước muối, nhớ những tháng ngày mẹ làm phận tôi đòi cho người ta… Cha mẹ đã vì tôi mà hi sinh tất cả thì những đồng lương báo hiếu ít ỏi hôm nay của tôi nào có đáng gì…