TUYẾT SẼ KHÔNG RƠI TRÊN HANG ĐÁ NỮA…
Hằng năm, cứ vào độ trung tuần tháng 12, mùa của giá đông se lạnh, mặt trời hay thức khuya dậy trễ và mây lại thích khoác lên mình cái áo len mầu xám xịt chạy khoe khắp bầu trời, trông ảm đạm làm sao. Thế nhưng, ngoài đường, trên khắp phố phường và muôn vạn cái ngõ ngách ở trung tâm thành phố, nhà nhà lại luôn rộn ràng và nhộn nhịp chờ đón Giáng Sinh trong một bầu không khí vui tươi kỳ lạ, nhất là lũ trẻ con nghịch ngợm rất vui mừng vì sắp được nghỉ thêm một tuần lễ ở nhà…
Trong không khí nhộn nhịp chào đón Giáng Sinh về, trẻ em vui thích hớn hở một thì người lớn lại háo hức xôn xao mười, nhất là những ông bố già, bố trẻ sống trong những xứ đạo quanh thành phố, đây là thời điểm để các người thi thố tài năng hoa mỹ và nghệ thuật của mình trên những cái hang đá to hoặc nhỏ, đơn sơ hoặc cầu kỳ, giản dị hay hiện đại để cho Chuá Hài Đồng và gia đình Thánh Gia tá túc, và cũng là cơ hội cho láng giềng, bạn bè, người thân thích và đặc biệt cho những lũ con nghịch ngợm thưởng lãm…
Ba tôi, những năm ấy, ông chưa già nhưng cũng không còn trẻ, người không mập cũng chẳng gầy, không cao không thấp, nhưng có một điều chắc chắn cánh tay của ông không thể nào rắn chắc và lực lưỡng bằng những đôi tay của các ông bạn láng giềng được, Ông chỉ là một nhà giáo, một thầy thuốc, và không giỏi giang gì về thủ công hay kỹ thuật, ấy vậy mà những ngày cuối đông dạo đó, ông cũng không chịu thua tài những người bạn hàng xóm trong cái thú vui làm hang đá để chào đón Giáng Sinh…
Những thanh tre được xẻ đều và vót mỏng, những cọng kẽm đầu to đầu nhỏ để uốn, tất cả đã được ráp thành một cái khung, thoạt đầu anh em chúng tôi chẳng thể nào hình dung được đó là cái gì len lén nhìn mà không dám hỏi, nhưng, cho đến khi ba tôi bao bọc chung quanh cái khung ấy bằng những lớp giấy dầy sơn mầu đen và phủ một lớp nhũ bạc, ông đã uốn và gò những lớp giấy ấy chạy theo những mô hình ban đầu của cái khung, dần dà chúng tôi đã nhận ra được những hình thù của những hòn đá tròn, đá méo được gắn lên chỗ cao chỗ thấp, lúc thì đá nhô đầu ra, lúc hõm sâu vào trong cái hóc tối om mầu đen ở tận dưới đáy, cái hang đá bắt đầu lộ diện và mọc sừng sững ngay trên sân nhà của chúng tôi, thằng em út reo lên vui mừng, còn tôi và thằng em kế nhìn nhau phục ba mình sát đất !!!
Sau đó, chúng tôi nhanh nhẩu xum xuê đòi phụ giúp ông đặt những bức tượng Thánh Gia và Chúa Hài Đồng vào trong lòng cái hang đá ấy, ông liền gạt tay và bảo chúng tôi chỉ cần ngồi im để theo dõi ông làm, Vừa thong thả làm, ông vừa chậm rãi kể cho chúng tôi nghe về xuất xứ cái hang đá nơi Chúa đã được sinh ra và nằm ngủ ngoan trong đó, Ông nhắc nhiều đến hai chữ Bêlem đến nỗi mẹ tôi cũng phì cười và bảo với chúng tôi rằng : “đó là cái hang Bêlem của cậu tụi mày đấy” !!!
Chẳng bao lâu, hang đá đã hoàn tất, Chúa Hài Đồng nằm im trong máng cỏ, hai bên có Thánh Giuse và Đức Mẹ âu yếm nhìn, dưới máng cỏ trải dầy chung quanh có các con cừu nằm ngoan, những chú mục tử chắp tay im lặng, ngoài cửa hang có Ba Vua thật đẹp và sang trọng trong những lớp áo và khăn quàng nhiều mầu sặc sỡ, thằng em út của tôi chỉ mê mẩn tò mò đôi mắt với những hộp tiền vàng trên tay Ba Vua vì mầu sắc chói sáng lóe lên từ trong đó, Bên ngoài, trên miệng hang đá, những chùm đèn đủ mầu được giăng cao giăng thấp chạy dài theo bên này đến bên kia hang, những tua bạc kim tuyến buông dài quanh theo những đường cong của các hòn đá, và hình ảnh đẹp mắt nhất mà anh em tôi rất yêu thích chình là những mảng tuyết trắng giăng mỏng trên mõm đá làm bằng những sợi bông gòn trong và nhỏ trông như thật!!!
Rồi, ba tôi ngừng tay trong giây lát, ông bước lùi lại và chăm chú nhìn thật lâu, đoạn khẽ mỉm cười, ông bảo bật công tắc đèn lên, Trước mắt cha con chúng tôi: Dưới bầu trời xanh đen thăm thẳm trên cao kia, có một chùm sao sáng đã toả một vùng rực vàng xuống hang đá nhỏ, trong đó, một cảnh trí thiên nhiên sống động với chiều sâu trong một không gian lạnh và thật lạnh của mùa đông tuyết rơi đầy đậm kín chung quanh những con người bé nhỏ vốn có thật đã từng một thời làm nên lịch sử tự những ngàn năm trước …
Tác phẩm tuyệt vời của ba tôi đã chính thức được khai trương ngay buổi tối cùng ngày, cũng là thời điểm linh thiêng nhất khi những tiếng chuông giáo đường rộn rã ngân vang báo hiệu giờ Chúa chào đời, Ông rất tâm đắc với thành quả của ông làm, vì đêm xuống, đèn mầu rực sáng và lấp lánh cả cái gian phòng khách nhỏ, nhìn vợ và những đứa con của ông đang say mê thưởng lãm, ông vui và mãn nguyện thật nhiều, chắc chắn những hình ảnh đẹp của gia đình bên cái hang đá nhỏ ông làm năm đó sẽ mãi mãi theo ông vào giấc ngủ ngon đêm ấy và mãi mãi không bao giờ ông có thể tìm lại được nó vào những mùa đông sau, sau nữa, Bởi vì, Ba tôi thật sự đã ra đi và rời bỏ mẹ con chúng tôi trong một giấc ngủ êm đềm ngay trong đêm Giáng Sinh năm đó từ triệu chứng đột qụy của sự đông máu, Lễ Giáng Sinh người ta hân hoan đón mừng Chúa Hài Đồng chào đời trên các bàn tiệc vui lớn nhỏ, gia đình chúng tôi đớn đau khôn xiết trong nước mắt đẫm lệ khóc thương khi phải chia tay người gia trưởng tại nghĩa trang hoang lạnh cô đơn, cây trụ cột ấm nồng vững chắc bấy lâu nay đã đổ xuống, không bao giờ có thể tái tạo được nữa,
Năm sau đó và những năm sau đó, Đông về, Giáng Sinh đến, hang đá năm xưa ba làm vẫn được tái dựng lại ngay trên khỏang không gian ba đã đặt, đèn mầu, giấy đen nhuộm nhũ bạc, những những sợi kim tuyến và tất cả gia đình thân thương của Thánh Gia và Ba Vua của năm xưa không thay đổi với vị trí cũ, nhưng, dẫu có cố gắng nhập tâm để sao chép lại những công đoạn y như ngày xưa ba làm, phút cuối cùng khi đèn được bật lên, dưới ánh sáng mầu huyền ảo năm xưa nay đã nhạt mầu sống thực, những mảng tuyết nằm trơ trơ như cái bông gòn chính nó, trắng lạnh và vô hồn, hang đá không còn thật như năm nào nguyên thủy mà chủ nhân của nó đã tạo thành …
Cuối cùng, mẹ tôi quyết định không làm tuyết rơi nữa, không có tuyết rơi trong đêm đông lạnh giá có nghĩa là niềm thương nhớ của mẹ con chúng tôi năm xưa và sau này dành cho người chồng, người cha kính yêu sẽ luôn luôn như nguyên thủy và bất tử, Từ đó, mỗi độ Giáng Sinh về, trong cái gian phòng nhỏ hay bất cứ ở nơi đâu sau này và mãi mãi, Tuyết sẽ không bao giờ rơi trên hang đá nữa trong gia đình của chúng tôi …