Đôi Mắt …

Đôi Mắt …

Đôi Mắt …Trong ba năm công khai sứ vụ loan báo Tin Mừng – Đức Giêsu – ngoài việc giảng dạy; chữa bịnh cho nhiều người. Không ít lần Ngài còn phải trực tiếp đối thoại với một số người; cá nhân cũng như tập thể. Những người đến đối thoại với Đức Giêsu, có khi là một người thuộc nhóm Pharisêu, có lúc là một người thanh niên giàu có. Họ đến hoặc là chất vấn Ngài, hoặc là để xin Ngài một lời khuyên nào đó. Đôi khi cũng có một vài cá nhân đến chỉ để than thở với  Ngài về sự khốn khổ khi phải gánh chịu sự đau đớn về thể xác bởi những căn bịnh hiểm nghèo . Và họ cầu xin Ngài cứu chữa vì căn bịnh đó  thầy thuốc đã  “bó tay” vô phương cứu chữa.

Hôm nay, trong bối cảnh :”Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Giêrikhô… thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Batimê…” (Mc 10,46). Nhắc tới Giêrikhô không thể không nhớ tới quyền năng của Thiên Chúa.

Quyền năng đó đã đưa Israel đặt một chân lên miền đất hứa khi con dân Ngài : ”Hò reo xung trận vì Đức Chúa đã nộp thành cho anh em” (Jos 6, 15-17).Và chỉ bởi : “Nhờ đức tin, tường thành Giê-ri-khô đã sụp đổ, sau khi dân Israel đi vòng quanh trong bảy ngày.” (Dt 11, 30).

Quyền năng đó đã được thực thi qua ngôn sứ Êlisa. Khi mà ở Giêrikhô :”Địa thế của thành thì tốt, nhưng nước thì độc và xứ sở bị nạn vô sinh”. Chính Êlisa – ông ta đã  :”Đi ra suối nước, đổ muối và nói : Đức Chúa phán thế này : Ta làm cho nước hóa lành” . Phép lạ đó đã hồi sinh dân thành Giêrikhô. Kể từ đó :’Nước sẽ không còn gây chết chóc và nạn vô sinh” nữa…  (2V2, 21-22).

Và hôm nay – Giêrikhô – một lần nữa – quyền năng của Thiên Chúa lại được thực hiện. Được thực hiện bởi chính bàn tay Con Một của Ngài khi  tiếng kêu của anh mù con ông Timê vang lên thống thiết :”Lạy ông Giêsu…Lạy Con Vua David. Xin rủ  lòng thương tôi”. (Mc 10,48).

Một chút tâm tình.

“Anh muốn tôi làm gì cho anh ?” – “Thưa Thầy , xin cho tôi nhìn thấy được” (Mc 10, 51)  Lại là một cuộc đối thoại. Một cuộc đối thoại ngắn, gọn nhưng chất chứa đầy niềm tin. Quá tràn đầy niềm tin đấy chứ ! Khi nghe những tiếng chân rộn rịp bước qua, những tiếng ồn ào, xôn xao của đám người đông đảo. Ai đó đã rỉ tai với anh rằng : “Giêsu Nazareth đang đi qua đó”(Lc 18,37). Như một chiếc lò xo bị nén chặt lâu ngày; anh ta bật dậy và lớn tiếng kêu; mặc cho có một số người :”quát nạt bảo anh ta im đi, anh ta càng kêu lớn tiếng (Mc 10,48). Trước những gì anh ta đã hành động ; Đức Giêsu không ngần ngại  nói với anh ta :”Lòng tin của anh đã cứu chữa anh” (Mc10,52).  Tông đồ Giacôbê  nói rằng :”đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết” (Gc 2,17). Vâng, anh ta đã tin và đã hành động :”vất áo choàng, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giêsu” (Mc 10,50). Một hành động đầy niềm tin và phó thác.

Một phút suy tư.

Tạ ơn Chúa ! đôi mắt “thuộc thể” của chúng ta rất…rất sáng. Nhưng sự sáng đó – một lúc nào đó – liệu có bị mù ? Mù bởi sự “mù quáng” trước những quyến rũ trần gian !! Mù bởi sự “mù quáng” trước sự lôi cuốn sắc dục, trước quyền lực, trước tiền tài và danh vọng, trước sự tham lam và ích kỷ !!  Như thế phải chăng chúng ta : “sáng-mắt-nhưng-mù-hồn” ?

Đức Giêsu đã nói :’ Đèn của thân thể là con mắt. Vậy, nếu mắt anh sáng, thì toàn thân anh sẽ sáng. Còn nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối.. Vậy nếu ánh sáng nơi anh lại thành bóng tối, thì tối biết chừng nào”. (Mt 6,22-23).

“Thưa Thầy ! xin cho tôi nhìn thấy được.” Phải chăng đây cũng chính là nỗi niềm khát khao của mỗi chúng ta hôm nay ? Nỗi khát khao của một tâm hồn đi tìm ánh sáng chân lý !

John Henry Newman của Anh quốc. Mặc dầu được sinh ra và lớn lên trong môi trường Anh giáo, được thụ phong linh mục Anh giáo khi mới 23 tuổi, trở thành người lãnh đạo được dân chúng mến mộ trong giáo hội và xã hội Anh quốc, thế mà, Newman vẫn cứ hoài khắc khoải cầu xin: “Lạy Chúa, xin cho tôi được thấy.”Thế rồi ngày 25 tháng 9 năm 1843, Newman đã “vất bỏ áo choàng” và “nhảy chồm lên” với bài giảng từ giã Anh giáo. Henry Newman đã xin gia nhập Công giáo. Cả Anh quốc rúng động. Từ giới trí thức cho đến hạng thường dân đều ngỡ ngàng, sửng sốt. Nhiều người phẫn nộ như muốn quát bảo Newman “Hãy im đi !”.

Sau này, trong một bài viết, Newman đã tâm sự: “Có nhiều người ghét tôi. Tôi phải chấp nhận cả những lời nguyền rủa tệ hại nhất của họ. Tôi đã làm thất vọng tất cả những ai tôi yêu mến, lung lạc tất cả những ai tôi dạy dỗ và giúp đỡ.” Newman đã chấp nhận hy sinh tất cả để chỉ mong một điều: “được thấy ánh sáng chân lý”. (trích nguồn Internet).

Mẩu chuyện đối thoại giữa anh mù và Đức Giêsu ở Giêrikhô đã xảy ra hơn hai ngàn năm. Hôm nay, liệu nó có còn tính thời sự đối với mỗi chúng ta ? Tính thời sự không phải ở chỗ chúng ta :”xin cho tôi được nhìn thấy” nơi đôi mắt “thuộc thể” nhưng là xin-được-nhìn-thấy-nơi- đôi-mắt “thuộc linh” !!

Chúng ta cũng sẽ như anh Batimê :”kêu lớn tiếng” với Đức Giêsu và phớt lờ :”những tiếng quát nạt” phát xuất từ những học thuyết vô thần cho rằng Thượng đế không tồn tại, học thuyết hiện sinh nhìn thế giới có vẻ như vô nghĩa và phi lý v.v… ???

Hãy nhớ rằng Đức Giêsu đã nói :”Tôi là ánh sáng thế gian. Ai theo tôi, sẽ không phải đi trong bóng tối, nhưng sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống đời đời”.(Ga 8,12).

Chúng ta đã có thứ ánh sáng này chưa ? Nếu chưa… vâng, nếu chưa thì hãy cùng anh Batimê vất-áo-choàng-của-tội-lỗi, đứng-dậy-và-đi-về-ngôi-nhà-tạm-thân-yêu ở đó chúng ta sẽ gặp được Giêsu-Thánh-Thể và chắn chắn chúng ta sẽ được :”đi theo Người trên con đường Người đi”. (Mc10,…52). Amen.

Petrus.tran

 

Để lại một bình luận