MARIA – NGƯỜI NỮ TỲ TUYỆT VỜI.
Mười lăm – tháng tám chỉ là một ngày trong ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nhưng đối với chúng ta cũng như toàn thể Hội Thánh Công Giáo – hôm nay – mười lăm tháng tám là một ngày trọng đại. Ngày mà có gì để nói ngoài việc hãy cùng với sứ thần Gapriel đồng thanh cất tiếng ca – ca ngợi Đức Maria : “Đấng đầy ân sủng. Đức Chúa ở cùng Bà.” (Lc 1:28).
MARIA là ai để mà hôm nay mọi người đều ca ngợi, chúc tụng và tôn vinh !!! MARIA là ai để mà :”từ nay , hết mọi đời sẽ khen (là) diễm phúc.”(Lc :48)!!!
Xin thưa – MARIA – người nữ tỳ tuyệt vời.
Được tuyển chọn giữa muôn vàn người nữ; một sự tuyển chọn làm “ngứa mắt” người đời. Nhưng đối với Thiên Chúa thì :”Không có gì là không thể làm được.” (Lc 1:37).
Thật vậy, cũng như xưa kia, Thiên Chúa đã chọn một Môise : “không phải là kẻ có tài ăn nói” (Xh 4:10); một David : “chỉ là một đứa trẻ con” (1Sm 17 : 33); cũng vậy nơi Giêrêmia – ông ta : “còn quá trẻ (và cũng) không biết ăn nói” (Gr 1:6).
Còn Maria !!! Vâng, MARIA cũng không là ngoại lệ. Chỉ là một cô thôn nữ bình dị ở «miền Galilê, gọi là Nazareth». Mà : «Từ Nazareth, làm sao có cái gì hay được»…Dưới con mắt trần gian, Maria chẳng là gì cả. Nhưng với sự « nắm bắt » của Thiên Chúa và với lời truyền tin của sứ thần Gapriel ; Maria đã trở thành : «nữ tỳ của Thiên Chúa» với tất cả sự tín thác xin vâng của mình : «xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói».(Lc 1 :38). Sự tín thác xin vâng đó đã thay đổi một Maria – từ chỗ chối từ lời mời gọi : «việc ấy sẽ xảy ra cách nào…» ; nay Maria trở thành một con người của tận hiến. Tận hiến cả cuộc đời mình cho chương trình cứu độ của Thiên Chúa.
Kể từ khi Maria chính thức lãnh nhận sứ vụ. Một sứ vụ mà nếu không nhờ đến : «Đấng Toàn Năng đã làm cho biết bao điều kỳ diệu» ((Lc 1 :49) thì không biết Mẹ có đủ niềm tin để mà ca trọn bài ca Manificat !!! Thật vậy, suốt những năm tháng thực thi sứ vụ cho chương trình cứu độ của Thiên Chúa ; Maria đã không biết bao nhiêu lần : «suy đi nghĩ lại trong lòng» về những biến cố đã xảy ra… Có thuở nào một vị Cứu Chúa của muôn dân mới sinh ra đã phải “nằm trong máng cỏ” !! Chưa kể đến cuộc bôn tẩu trốn sang Ai-Cập :’’vì Hêrôđê sắp tìm giết hài nhi’’ (Mt 2 :14). Và có buồn không kia chứ khi phải từng bước chân âm thầm lao nhọc vất vả ở Nazareth ba mươi năm có lẻ…để rồi kết cuộc là đồi Golgotha nghiệt ngã; với bàn tay ôm trái tim nghẹn ngào nhìn người con yêu của mình :’’chỉ vì tình yêu đã phải nhục thân chết cho trần gian… Để cứu muôn người lỗi tội’’…
MARIA không ‘’đào ngũ’’. Maria vẫn tiến bước từ Cana đến Golgotha…Maria vẫn ‘’hớn hở vui mừng’’ vì Mẹ tin rằng Thiên Chúa ‘’Người (vẫn) đoái thương nhìn tới’’.Vâng, Maria đã xuất sắc với vai người-nữ-tỳ-hèn-mọn…
Một chút tâm tình.
Thánh Macco và Thánh Phaolô không nói gì nhiều về Đức Maria. Nhưng ba Thánh sử Gio-an, Matthew và Luca nói rất nhiều về Người. Thánh Bênađô nói :’’De Maria, nunquam satis = Về Đức Maria thì chẳng bao giờ cho đủ’’. Vâng, chẳng bao giờ cho đủ. Chỉ hai từ ‘’xin vâng’’ thôi cũng đã để lại nơi chúng ta nhiều điều để nói, để suy tư và để cảm nhận. Và nếu để đúc kết về Maria có lẽ không có gì tốt hơn là mượn lời Thánh Am-rô-xi-ô mà Công Đồng Vatican II đã lặp lại rằng : ‘’Đức Maria là mẫu mực của Giáo Hội’’ (GH, số 63). Đức Maria là mẫu mực trên bình diện đức tin, đức ái và sự hiệp nhất với Đức Giêsu Kitô. (tc1 Tx 4,17). Mà Giáo Hội – trước hết – là ai – nếu không phải là tất cả chúng ta – người tín hữu là những kẻ tin vào Đức Giêsu.(trích dẫn Thần học về Đức Maria – tác giả Lm. Tania Hoàng-Đắc-Ánh)
…………
Một phút suy tư.
‘’Là tất cả chúng ta – người tín hữu là những kẻ tin vào Giêsu’’. Nói như thế có nghĩa là Maria chính là ‘’mẫu mực’’ cho chính mỗi chúng ta trong cuộc sống đức tin, đức ái và sự hiệp nhất với Đức Giêsu Kitô. Vui mừng thay, vì điều này như là một truyền thống đẹp trong mỗi người chúng ta. Ai trong chúng ta lại không nhìn Mẹ Maria như là ‘’thần tượng’’ của đời mình ! Nhưng sẽ là thật buồn nếu chúng ta để ‘’tượng’’ Mẹ vào một nơi trang trọng trong ngôi nhà thân yêu của mình mà lại quên mặc lấy ‘’thần’’ của Mẹ vào trong tâm hồn chúng ta !! Bởi vì chỉ khi mặc lấy ‘’thần’’ của Mẹ vào trong tâm hồn. Vâng, chỉ khi đó chúng ta mới có thể ‘’ngợi khen Thiên Chúa… hớn hở vui mừng (trước mặt) Thiên Chúa (là) Đấng cứu độ (chúng ta)’’.
Có là muộn để chúng ta mặc-lấy-thần-của-Mẹ ! Có là muộn để chúng ta :’’trông lên Mẹ là gương mẫu của đời ta’’ ? ‘’Thà muộn còn hơn không bao giờ’’ phải không, thưa các BẠN !