CHÍNH ANH EM HÃY CHO HỌ ĂN…
Sau nhiều chuyến hải trình qua lại trên biển hồ Ti-bê-ri-a đầy gian nan vất vả cho công cuộc loan báo Tin Mừng. Lúc thì Đức Giêsu : “Ở bên kia Biển Hồ, vùng đất của dân Ghê-ra-sa” (Mc 5:1); khi thì Ngài : “Lui về thành kia gọi là Bết-sai-đa” (Lc 9:11). Hôm nay, khuôn mặt của Ngài lộ rõ vẻ ưu tư phiền muộn… Làm sao không phiền muộn cho được – Jean Baptist – người anh em họ của Ngài vừa mới bị Tiểu Vương Hêrôđê trảm quyết chỉ vì đã ngăn cản ông ta làm một điều xấu !!! Chính môn đệ của Jean Baptist đã “đi báo cho Đức Giêsu” (Mt 14:12) biết hung tin này. Dường như chính vì nguồn tin xấu đó mà Đức Giêsu quyết định cùng với nhóm mười hai : “lánh khỏi nơi đó, đi đến một chỗ thanh vắng” để cầu nguyện cho ông anh họ đã dám lấy chính mạng sống của mình để bảo vệ chân-lý-và-sự-thật…
Đức Giêsu – dù đã âm thầm cùng các môn đệ lên thuyền :”sang bên kia Biển Hồ Galilê”; thế nhưng chẳng biết vì sao mà :”nhiều người hiểu ý, nên từ các thành họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài.” (Mc 6:33). Thật vậy, suốt chiều dài cuộc hành trình loan báo Tin Mừng, bất cứ nơi đâu có sự hiện diện của Đức Giêsu – dù ở bên này bờ hay ở bên kia bờ biển Galilê – vẫn luôn thấy cảnh :” đông đảo dân chúng đi theo Ngài”. Phải chăng :”bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm !!” (Gn 6:2). Và phải chăng vì họ đã từng được nghe :”Người dạy dỗ nhiều điều” bổ ích !! Vâng, chính những dấu lạ đó và những lời dạy dỗ chân tình mà hôm nay – một lần nữa – cả một rừng người trùng trùng điệp điệp tuôn đến cầu kiến với Đức Giêsu. Hoàng hôn dần buông xuống; ấy thế mà đông đảo dân chúng vẫn cứ rầm rộ kéo đến vây quanh chân núi là nơi mà Đức Giêsu :”đang ngồi đó với các môn đệ” (Gn 6:3). “Nhìn thấy đông đảo dân chúng đến” và “ngày đã bắt đầu tàn”… các môn đệ bắt đầu bối rối và lo lắng. Thật vậy, không lo lắng sao được; người thì quá đông mà nơi các ông : “đang ở là nơi hoang vắng” (Lc 9 : …12). Lương thực thì … than ôi ! chỉ có “năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá”. Theo đúng “logic” thì nên giải tán đám đông, phần ẩm thực cho họ tự túc, nhẹ gánh nặng, Thầy và trò còn có thời gian nghỉ ngơi sau nhiều ngày mệt nhọc. Hợp lý quá đi chứ !!!
Thế nhưng, dòng suy nghĩ của các ông bị chặn lại bởi tiếng nói dứt khoát của Đức Giêsu : “Chính anh em hãy cho họ ăn” (Lc 9:12).
một chút tâm tình.
Có là khập khiễng chăng khi sánh ví năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá so với đám đông trên năm ngàn con người ? Có phải là Đức Giêsu không biết làm toán cộng !!! Chuyện kể lại rằng : sau khi “Họ ngồi xuống thành từng đám, chỗ thì một trăm, chỗ thì năm mươi” (Mc 6:40). Đức Giêsu – “Người cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó”.(Gn 6:11). Cả bốn Thánh sử Matthew, Macco, Luca và Gioan đều tường thuật lại rằng : “Ai nấy đều được no nê”. Một chi tiết khiến cho mọi người đều kinh ngạc : “Người ta thu lại những mẩu bánh được mười hai thúng đầy cùng với cá còn dư”. (Mc 6:43).
Thật ra thì chẳng phải là Ngài không biết làm toán cộng. Qua biến cố này – Đức Giêsu – Ngài muốn dạy cho chúng ta một bài học căn bản của người môn đệ của Chúa Kitô. Với chỉ bốn động từ : “cầm, dâng, bẻ ra, và trao cho”. Vâng, chỉ bốn động từ – Ngài đã viết cho chúng ta một bài học – đó là bài học của “niềm tin và lòng thương xót”.
một phút suy tư.
Hôm nay – vẫn không thiếu những người : “ngồi quanh đây trán in vết nhăn”. Nhăn vì đói ăn, đói mặc và đói cả tình yêu thương… Những vết nhăn in hằn trên trán; giống như hình chiếc mão gai mà khi xưa quân dữ đã đội lên đầu Đức Giêsu để nhạo báng…
“Around the World – 25.000 people – Die of hunger – everyday”. Đây là câu kết của Video Clip có tựa đề : “Chicken a-la-carte”. Vâng, 25.000 người chết đói mỗi ngày !! Một sự thật quá phủ phàng !! Một thông điệp quá rõ nét…
Chúng ta sẽ hành động như thế nào đối với thông điệp này ! Chúng ta sẽ phớt lờ “mac-ke-no” như thầy tư tế và thầy Lêvi : “tránh qua bên kia mà đi” !! Hay chúng ta sẽ như “người Samari… thấy và chạnh lòng thương xót” !!! (Lc 10: 31-33). Hãi hùng thay ! nếu chúng ta muốn biến mình thành ông-nhà-giàu trong dụ ngôn “ông nhà giàu và anh Lazarô”!!
“Chính anh em hãy cho họ ăn”. Đúng vậy chính chúng ta chứ không ngoài ai khác. Chúng ta có sẵn sàng trở thành “cánh tay nối dài của Đức Giêsu” để mà “cầm, dâng, bẻ ra và trao cho” tha nhân là những người nghèo khó, những người bệnh tật yếu đau, những người già không nơi nương tựa, những trẻ em lang thang đường phố, những bà mẹ đơn thân, “những thai nhi bị vứt bỏ ngoài đường”(thơ Khải Triều), những em nhỏ không một lần thấy cả Mẹ lẫn Cha ???
Nếu chúng ta sẵn sàng… Vâng, nếu chúng ta sẵn sàng thì đừng ngần ngại mà thưa với Đức Giêsu rằng : “Này con xin đến để thực thi ý Ngài” (Dt 10:9).
Saigon tháng bảy … trời mưa không dứt.