Chiếc Lá Suy Tư

Chiếc Lá Suy Tư

Nhuần Thuấn

Chiếc Lá Suy TưKhi bình minh ló dạng, cơn gió thoang thoảng nhẹ nhàng lung lay cành lá, là lúc tôi đang cố gắng len lách thân mình ra khỏi khe hở ngọn cây. Có một sức đẩy mạnh mẽ từ trong giúp tôi chồi ra ngoài. Khi vừa lú ra khỏi cái chỗ tối tăm êm ái bấy lâu ngủ vùi. giờ vội vàng mở mắt nhìn đời. Ôi! Ánh sáng chói lòa, cay xé, khiến mắt tôi nhắm lại. Không thấy gì nữa, bên tai tôi văng vẳng tiếng cười lẫn tiếng khóc. Tôi lắng nghe và hiểu rằng niềm vui ngày tôi chào đời inh ỏi tiếng rộn ràng xum họp, xen lẫn tiếng thút thít giã từ đi xa.

Bỗng có tiếng gọi: “Con ơi!” Tiếng kêu thúc đẩy tôi can đảm mở mắt ra xem. Hỡi ôi, cái ánh sáng ban đầu không còn làm tôi hoảng sợ. Sau cái chớp mắt, cảnh vật dần dần hiện rõ trước mặt, mọi người đang hướng nhìn tôi với nét mặt vui vẻ hân hoan. Tôi khẽ đáp lại bằng nụ cười, dáo dác tìm kiếm người thân yêu của mình. Một tiếng rên đau dưới chân mình, tôi nhận ra Mẹ Đất, người đang truyền những giọt sữa ngọt ngào từ trong lòng đất cho tôi. Chưa kịp nói lời tạ ơn thì Mẹ Đất đã chỉ cho tôi biết Cha Trời, người đang dõi mắt nhìn tôi sung sướng. Cha Trời đã làm tôi hoảng sợ ngay cái nhìn đầu tiên. Giờ thì đã khác, nhìn Cha sao mà xán lạn, rực rỡ đến nỗi muôn người, muôn vật đều yêu thích và ngưỡng mộ.

Tôi bắt đầu suy tư về cuộc sống và sự hiện diện của mình với những thắc mắc trong đời. Nhưng điều tôi nhận ra trước tiên là sự hiện diện của tôi không phải tự nhiên mà có. Mẹ Đất luôn yêu thích Cha Trời. Hai người khăng khít, quấn quýt bên nhau để có anh chị em tôi. Anh chị em tôi nhiều lắm và ai nấy đều phải làm việc với Cha Trời. Còn Mẹ Đất cứ âm thầm lo lắng từng ngày cho bữa ăn của chúng tôi. Hiện giờ chưa được tham gia công việc với anh chị lớn, nhưng tôi khẽ bắt chước và quan sát sự việc. Có những lúc nhìn anh chị lớn giã từ ra đi, mọi người sụt sùi khóc thương vô hạn. Tôi hỏi mọi người nhưng không ai trả lời.

Chiều hôm ấy, Cha Trời đến gần tôi bảo rằng: “Con đã lớn khôn, ngày mai bắt đầu công việc với Cha, còn bây giờ hãy ngủ ngon một giấc, hẹn bình minh sẽ gặp lại. Cha sẽ dạy con phải làm gì!” Tôi lại suy tư bâng khuâng, lo sợ, chờ đợi ban mai.

Sáng tinh sương, Cha Trời thức dậy sớm nhất. Họ nhà Lá chúng tôi vội vã thức giấc, ai nấy nhanh nhẹn rửa mặt bằng những giọt sương đêm còn đọng lại bên mình. Thấy làm lạ, tôi thử nếm giọt nước. Giọt nước mát lạnh, luồn lách xuống tận ruột gan. Bỗng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, tôi nhận ra Cha Trời đang tiến đến, gọi tôi để chuẩn bị bắt tay vào việc. Cả nhà chúng tôi vươn vai chuẩn bị sẵn sàng. Cha Trời đứng thật cao, hô to: “Hít vào, thở ra”. Chúng tôi đồng loạt làm theo mệnh lệnh của người. Trái lại, Mẹ Đất cứ lặng lẽ, thui thủi dọn sẵn lương thực cho chúng tôi.

Một ngày lao động, tôi lại hiểu thêm điều thứ hai. Cuộc đời không hẳn là trò chơi không định hướng hay cứ an nhiên chờ đón thành quả lao động của người khác. Ngược lại, cuộc đời là phải góp sức cộng tác tùy theo khả năng của mình để tô đẹp cuộc sống. Cỗ máy thời gian hoạt động không ngừng và không ai có thể đứng ngoài quy luật này. Công việc chuyên môn của gia đình Lá chúng tôi thì thường xuyên hít vào và thở ra để gia tăng sức sống cho đời. Thiết tưởng trách nhiệm của gia đình Lá chúng tôi rất quan trọng, nên tất cả đều chuyên chăm làm việc, không chút nghỉ ngơi.

Sau một thời gian, đã đến lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, đau nhức thân mình. Tôi chợt nghĩ đến thắc mắc ngày nào, anh chị tôi cũng vậy, sau thời gian lao động sẽ đi về đâu? Thế là tôi quyết định tìm gặp Cha Trời để hỏi. Biết được tâm tư con mình, Cha Trời nhìn tôi khẽ đáp: “Anh chị con giờ đang nghỉ ngơi bên Mẹ Đất và được Mẹ Đất ôm ấp trong lòng”. Mừng quá, tôi vội reo lên: “Vậy Cha cho con đi gặp Mẹ Đất nhé!” Cha Trời liền bảo: “Con vẫn còn sức lao động, hãy cố gắng làm hết sức mình đẻ mưu ích cho đời!”

Một buổi sáng nọ, tôi tiếp tục công việc với Cha Trời nhưng tay chân cứ uể oải và mệt lừ. Cha Trời đưa mắt khẽ nhìn và nói: “Giờ con đã đến! Hãy chuẩn bị về nghỉ ngơi hạnh phúc bên Mẹ Đất nhé!” Phút chốc, cảm thấy không muốn uống những giọt sữa ngọt ngào của Mẹ Đất nữa, tôi muốn bay vào lòng Mẹ Đất và an nghỉ trong đó. Nhưng hỡi ôi, tôi cứ băn khoăn, suy tư cái khoảnh khắc giã từ, cảnh chia tay đầy xúc động nhớ thương người ở lại. Lúc này, tôi chợt hiểu ra điều thứ ba trên cuộc sống này là một chuỗi thời gian để yêu thương nhau, cùng chia sẻ những công sức của mình để mang lại hạnh phúc cho người và cho đời. Nếu không ý thức như thế, chính mình sẽ bị cỗ máy thời gian nghiền nát và không được nghỉ ngơi bên lòng Mẹ Đất. Giờ sắp sửa ra đi, lòng tôi hân hoan chờ đợi ngày về với Mẹ Đất vì đã hoàn thành công việc Cha Trời giao phó.


Để lại một bình luận