Đỉnh Đồi Xưa (thơ)

Đỉnh Đồi Xưa

Vũ Thủy

 

Đỉnh Đồi Xưa (thơ)Dưới chân cây thập tự

Chiều tím đồi hoang vu

Gió ru chiều tĩnh mịch

Hồn lạc cõi thâm u.

 

Cây thập tự loang lổ

Trổ bông hồng đầy gai

Tròn bao nhiêu thế kỷ

Nhục hình vẫn chưa phai.

 

Hai nghìn năm có lẻ

Đấng cứu chuộc âm thầm

Cứu đời bằng giá máu

Vẫn kiên trì lặng câm.

 

Ôi ! Giêsu cực thánh

Người vẫn gánh ưu phiền

Cho muôn người dưới thế

Tìm thấy nẻo bình yên.

 

Đôi vai Đấng cứu chuộc

Chất tảng đá vô tình

Của con người bội bạc

Vẫn tiếp tục đăng trình.

 

Từ đồi xưa thanh vắng

Ánh mắt đầy thương yêu

Dõi theo hồn lữ khách

Gởi gấm biết bao điều.

 

Chiều nay người lữ khách

Quay về đỉnh đồi xưa

Ngước nhìn cây thập tự

Lệ đổ tràn như mưa.

 

Ôi huyền siêu giá máu

Nhuộm thắm kiếp nhân sinh

Dưới chân cây thập tự

Là cả khối ân tình.

 

Đỉnh đồi vươn cao mãi

Kéo lên bao phận người

Hai nghìn năm còn đó

Tình Chúa không chuyển dời.

 

Dưới chân cây thập tự

Chiều tím đồi hoang vu

Gió ru chiều tĩnh mịch
Hồn lạc cõi thâm u. . .

22/9/2008

 

Để lại một bình luận