Thư Gửi Con Yêu

Thư Gửi Con Yêu

Đỗ Minh Trần

Thư Gửi Con YêuCún bông của Mẹ!

Mẹ già rồi, nhưng vẫn biết internet là công cụ hữu hiệu phục vụ cho cộng đồng trong rất nhiều mặt. Nó giúp cho trái đất này không còn xa xăm diệu vợi mà thành một ngôi làng. Trong đấy, chuyện xảy ra tại quốc gia này thì chỉ trong tích tắc những nước khác cách nửa vòng trái đất có thể am tường. Mẹ cũng biết, nhờ vào đường truyền này mà mọi người có thể dễ dàng bày tỏ và truyền thông với nhau những tín hiệu yêu thương, vui mừng.. và cả giận hờn nữa. Ngồi một chỗ mà có thể biết tất cả mọi chuyện, cùng một lúc có thể chia sẻ tất cả những nỗi niềm… thì còn gì thú vị hơn. Cả thế giới dường như thu nhỏ và nằm gọn trong màn hình. Cách nào đấy, mình là chủ tể của trái đất xinh tươi này.

Thế nhưng, Cún bông à, Mẹ thấy từ ngày Con biết sử dụng vi tính, Con kết nối với hàng trăm người bạn, nhưng dường như đường truyền giữa với gia đình hình như bị nghẽn mạch hay rớt mạng hay sao đó nhỉ? Mẹ biết, tuổi của Con là tuổi vui chơi, cười đùa với các bè cùng trang lứa.. qua instant messenger, qua blog, qua các forum, các comment. Và, hình như cũng từ đấy Con hiếm khi có mặt trong các bữa cơm của nhà mình ?! Trưa Con phải tới trường nên tranh thủ ăn sớm, nhưng chiều, buông cặp là Con lao vào chiếc máy tính và sống với thế giới riêng của mình. Cười một mình, lắc lư theo những giai điệu online, và các ngón tay không ngừng nhảy múa trên bàn phím để trả lời cá email, các offline message. Lâu rồi nhà mình không còn tiếng bình luận cho những bộ phim hay, những đề tài thời sự hay những quây quần tán gẫu những câu chuyện không đề, sau bữa cơm. Ở trường, Con chúi đầu vào sách suốt, tối về sau khi bài vở thì lại computer, và điệp khúc ấy lặp lại suốt ngày tháng, trong vài năm gần đây. Mẹ lo cho đôi mắt của Con. Ngày còn bé đôi mắt Con xinh xắn như hòn bi ve, long lanh và lấp lánh, giờ thì mang cặp kiếng ngày càng dày cộm theo thời lượng Con online. Mẹ có cảm tưởng Con không gặp Ba mẹ hay người thân cũng không sao, nhưng không vào net là Con không thể chịu nổi, không reply là không thể sống nổi. Tại sao vậy?

Con có biết đâu rằng, hôm nay Mẹ mỏi mệt vì thời tiết thay đổi và vì áp lực tại công xưởng, Mẹ cần lắm một lời hỏi thăm của Con. Nhưng đi qua đi lại Mẹ cũng chỉ thấy Con cắm cúi vào màn hình vô hồn thay vì ngước nhìn Mẹ. Con biết đâu rằng bệnh bao tử của Ba lại tái phát, trong người khó chịu vì vết loét hành hạ, chỉ cần để ý là có thể biết, nhưng rồi Mẹ nghĩ Con đang bận bịu…

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc từng nói: “có những điều bình thường, thậm chí là tầm thường, chỉ khi mất đi không còn thể nào quay lại được nữa ta mới đấy đấy là điều vĩ đại phi thường. Thời gian đi qua có bao giờ trở lại…

Con vui thú kết thân với nhiều người bạn khắp mọi nơi. Con hài lòng vì thế giới ảo đã giúp Con có thể bộc bạch tâm sự củng nhiều người và ngược lại. Con có thể đọc được thông điệp của ai đó và biết họ đang đau bệnh, đang stress, nhưng Con nào biết được người thân của Con đang buồn. Con bước vào thể giới ảo mà không biết rằng chung quanh Con luôn là tình cảm thật. Con không tiếc lời khen ngợi, bình phẩm khi một chatter săn đựơc avatar mới mà không thấy rằng chiếc áo mới mà Mẹ mua rất vừa vặn với Ba. Mẹ cười nhưng cảm thấy tủi tủi sao sao. Con à!!!

Cún bông của Mẹ!

Mẹ thấy hình như thời gian gần đây Con vui hơn. Không phải Mẹ tò mò, nhưng thiên cảm của người làm mẹ mách bảo cho Mẹ biết như thế, và Mẹ nghĩ là Con đã tìm được tình yêu. Chắc Mẹ cổ lỗ sĩ rồi khi thường nghĩ một mình : ‘tri nhân tri diện bất tri tâm…’, gặp nhau tìm hiểu cho chưa đến nỗi nào thì sao lại có thể đến với nhau bằng tình yêu đích thực qua màn hình. Những va chạm, những ánh mắt, cái đỏ mặt, vẻ giận hờn… là những chất xúc tác, khiến cho mình cảm nhận được thế nào là tình yêu chứ không không phải là những smilling symbole vô cảm kia, Con à. Mẹ nghĩ, những lời yêu thương vu vơ vụt đến vụt đi được typing cũng sẽ vụt tắt như màn hình máy tính thôi.

Có lẽ Mẹ già và chậm tiến để hiểu thế nào là tình yêu thời @ của các Con. Nhớ ngày xưa Mẹ và Ba Con yêu nhau, chở nhau trên xe đạp, thẹn thùng cái nắm tay, chung chia một khoé nhìn… sao mà thân mà thương và vững bền đến thế. Liệu máy tính có thể cho Con xúc cảm ấy không?

Viết những dòng này, Mẹ chỉ mong Con tìm cho bình sự quân bình về mọi mặt, thời gian, sức khoẻ, tình cảm, giữ những quan hệ tốt với những người láng giềng dể thương quanh ta và nhất là đừng là sợi chỉ yêu thương của gia đình vốn mong manh trước cuộc sống, lại càng thêm mong manh. Tình yêu thương không chỉ nói ngoài miệng, khi lớn lên Con sẽ hiểu điều này. Khi Con làm mẹ, Con sẽ hiểu nỗi lòng mẹ lúc này đây. Mẹ không mong sau này trong gia đình bé của Con, mỗi người một máy tính, rồi chia sẻ với nhau qua email, qua instant messenger. Chúng ta là những Con người sống, chúng ta cần nói chuyện để thương mến, thông cảm và chia sẻ cho nhau. Được nhìn thấy mặt nhau mỗi sáng mỗi chiều là điều nhỏ nhưng ý nghĩa rất lớn và hạnh phúc. Chúng ta hãnh dành cho nhau những cái nhìn của tình thân, Con nhé.

Mẹ yêu con !!!

Để lại một bình luận