HOME

 
 

 

GIỮ SÁNG MĂI LỬA THIÊNG CAO NGUYÊN

Chuyến Thăm Cao Nguyên Mùa Thu 2001

 

Theo kế hoạch của Ḍng Đa Minh chúng tôi Lm PX Đào Trung Hiệu và thày PX Trần Minh Châu vừa thực hiện một chuyến Công tác xă hội, đến thăm đồng bào và trại phong trên vùng Cao nguyên, thuộc hai giáo phận Ban Mê Thuột và Kontum trong ba ngày 30-8 đến 1-9-2001.

Chụp h́nh với các nữ tu Ảnh Vảy

I. BAN MÊ THUỘT VÀ TRẠI EANA

Tháng 05-2001 vừa qua, sau một cơn băo lốc làm bay nửa mái nhà của lớp T́nh Thương trong trại Eana. Ḍng Đa Minh Việt Nam đă đóng góp trong việc sửa chữa, với chị em Nữ Vương Ḥa B́nh. Do đó trong chuyến đi này, chúng tôi chọn Eana làm nơi ghé đầu tiên. Khởi hành từ Thủ Đức lúc 5g45, ngày 30-8-2001, xe chúng tôi đă vượt gần 400 cây số để đến đất Ban Mê.

Đúng giữa trưa, chúng tôi đến tu viện Nữ Vương Ḥa B́nh, và được các d́ ở đây tiếp đón rất nồng hậu, đặc biệt nhà Ḍng chiêu đăi món heo rừng và bê thui. Không cần nghỉ trưa, liền sau đó chúng tôi đi thăm trại Eana. D́ Kim Sơn phụ trách TĐXH của Ḍng và d́ Tuyết Mai, đặc trách lớp t́nh thương trong trại Eana đă t́nh nguyện dẫn đường.
 

Ngôi trường bị tốc mái

Để đến Eana, phái đoàn phải đi khoảng 10 km ngược về Saigon, sau đó rẽ trái và đi thêm 15 km nữa. Nhưng đoạn đường sau quả là gian khổ v́ có nhiều ổ gà và hố sâu. D́ Tuyết Mai cho chúng tôi hay : "May cho đoàn đó, chứ năm ngoái c̣n có cả ổ trâu nữa, một chiếc xe như thế này đă nằm lại chờ gọi xe máy cày kéo lên".

Cuối cùng chúng tôi cũng đă tới được trại phong Eana.

Eana được người Pháp thành lập năm 1951. Hiện trại có 220 bệnh nhân, đa số là người dân tộc Êđê, M'Nông và Giarai. Nếu tính cả gia đ́nh và thân nhân sĩ số người sống trong trại lên đến trên 600.

Gặp gỡ ban giám đốc, chúng tôi có một niềm vui nhỏ khi biết hai bác sĩ phục vụ tại đây là người dân tộc. V́ như thế họ không có khó khăn về ngôn ngữ. Cộng với các y tá và nhân viên phục vụ trong trại là 13 người.

Sau ít phút trao đổi, các nữ tu dẫn chúng tôi đi thăm các bệnh nhân đang phải chữa trị tại trạm xá. Các d́ cũng làm thông dịch viên cho chúng tôi và bệnh nhân … V́ họ nói tiếng của buôn làng. Một hai người có thể nói tiếng kinh, với giọng lơ lớ, chúng tôi chỉ nghe tiếng được tiếng chăng.

Rời trạm xá, chúng tôi đến thăm khu nhà tập thể. Đặc biệt ở đây, các nữ tu đă cố gắng giữ đôi nét tây nguyên. Làm nhà sàn bằng gỗ, nhưng dựa trên cột bê tông vững chắc. Phía sau nhà được ghép vách xuống tận đất liền, để làm bếp và có cả nhà vệ sinh nữa. Mỗi nhà dự trù cho sáu người ở, và có đủ sáu cửa sổ cho mỗi người mỗi cửa. Tính ra kinh phí một nhà tập thể là 27 triệu đồng Việt Nam.

Sau cùng, chúng tôi đi thăm khu nhà mẫu giáo. Trong trại chính phủ có mở một trường tiểu học. Các nữ tu đă sáng kiến xin mở một lớp mẫu giáo t́nh thương, dạy chữ cho trẻ chưa đến tuổi để vào tiểu học. Trường mẫu giáo của nhà Ḍng được xây dựng khá khang trang, với gạch men và bếp nấu ăn trưa cho các cháu. Đó cũng là cánh cửa giúp chị em tiếp cận chăm sóc, thăm hỏi các bệnh nhân trong trại.

Chúng tôi đă gửi lại cho nhà Ḍng một ngân khoản để giúp cho trại Eana và trường mẫu giáo t́nh thương.


II. KONTUM VÀ TRẠI DAK-KIA

Chiều 16 giờ, phái đoàn rời Ban Mê Thuột để lên Kontum. Sau hơn 4 tiếng đồng hồ vượt 240 cây số, chúng tôi t́m một quán nhỏ để ăn tối, rồi về nghỉ đêm tại Ṭa Giám Mục Kontum vào 9 giờ tối. Cha quản lư TGM rất chu đáo, hướng dẫn chúng tôi tất cả những ǵ cần thiết. Sau khi tắm rửa chúng tôi có dịp hàn huyên tâm sự với thày Nguyễn Văn Binh, trước đây đă từng vào học tại Học Viện Đa Minh. Đến khoảng 10 giờ khuya, cha Đông về TGM. Chúng tôi tranh thủ trao đổi với ngài để sắp xếp chương tŕnh cho hôm sau.

Cha Nguyễn Văn Đông hiện đang phụ trách giáo xứ Đức An ở Pleiku (cách TGM gần 60 cây số). Gần đây nhiều người biết đến cha nhờ bài giảng mùa chay của ngài tại nhà thờ chính ṭa Sàig̣n, được ghi lại và chuyển lên Internet. Hiện nay đức cha Kontum ủy thác cho cha Đông trách nhiệm điều phối việc giúp đỡ những anh em bệnh phong trong giáo phận. Chính v́ thế khi c̣n ở Sài G̣n, chúng tôi đă t́m cách liên lạc trước với ngài.
 

Cha Nguyễn Văn Đông

Cha Đông và bệnh nhân

Theo cha Đông, sau những biến động từ tháng hai vừa qua ở Cao Nguyên, việc giúp đỡ anh em bệnh phong khó khăn hơn trước. Những hoàn cảnh bên ngoài đă khiến địa phương thận trọng hơn trước. Do đó, ngài phải tổ chức các nhóm thiện chí, t́m nhiều điểm phân phối… sau đó chờ người trong các buôn làng ra ngoài đường lộ nhận tiếp tế để đưa về cho bà con.

Nhóm Phục vụ người Phong ở Kontum đă có nhiều sáng kiến để giúp bệnh nhân. Như việc đi mua hàng tận gốc để bệnh nhân được nhận quà nhiều hơn (thí dụ Mắm ruốc 20 ngàn/kư, anh chị em ra tận Phan Thiết để mua với giá 7000/kư). Việc bán sản phẩm cho anh em dân tộc (Ḿ - sắn bán được 900/kư thay v́ 600/kư). Việc dẫn nước sạch từ đỉnh núi xuống. Việc hướng dẫn trồng hạt tiêu tiêu hoặc trồng cà phê để tự túc lâu dài. Việc mở lớp Tiểu Học t́nh thương cho con bệnh nhân ở Pleiku, giúp các em hội nhập với xă hội người mạnh khỏe. Việc chở bệnh nhân Phong đi Quy Ḥa - Quy Nhơn để điều trị….

Hiện nay, trừ trại Dak-kia, các trại phong vùng Đắc Lắc Phú Bổn đă bị giải tán. Bệnh nhân được đưa về buôn làng và phải tự túc trong cuộc sống, nên đă khó c̣n khó thêm. Các linh mục tại Kontum đang cổ vơ ân nhân các nơi để giúp họ làm nhà, đơn giản thôi (với giá 3 triệu đồng/căn), để thay cho cái ổ họ đang sống (theo lối nói của cha Đông). Thay mặt Ḍng và quư ân nhân, chúng tôi chuyển cho cha Đông một ngân khoản yểm trợ cho công tác của giáo phận.

Sáng 31-08-2001, sau khi gặp gỡ hàn huyên với đức cha và các cha trong bữa điểm tâm, chúng tôi được thày Nguyễn Văn Binh dẫn đi thăm hai trại cô nhi Vinhsơn I, Vinhsơn II, trại phong Dak-kia và cha Phan Văn B́nh. V́ nghe nói chiếc cầu vào trại phong mới bị lũ cuốn trôi, chúng tôi phải mượn xe Honda để hành tŕnh.

 

Thăm trại phong Dakkia

TRẠI DAK-KIA:

Phục vụ tại Dak-kia có các nữ tu Phaolô và một nữ tu ḍng Ảnh Phép Lạ. V́ vào những ngày cuối mùa hè, các Nữ tu Phaolô hôm nay đă dẫn trẻ em đi tắm biển gần nhà Mẹ của các D́ tại Đà Nẵng. Do đó chúng tôi chỉ có thể thăm một số bệnh nhân tại trạm xá, chứng kiến các nữ tu phát bánh cho bệnh nhân (bánh ḿ ba lần mỗi tuần) và đi thăm khu vực lao động của bệnh nhân : Gồm nhà may và nhà dệt vải thổ cẩm.

Thật cảm động khi thấy những bàn tay không c̣n ngón, vẫn khéo léo chọn lựa từng sợi chỉ màu để dệt nên những tấm vải rực rỡ. Một bệnh nhân cho chúng tôi biết, dệt một miếng vải dài hai mét, ngang 50 cm, sẽ mất khoảng một tháng. Hiện trại Dak-kia có khoảng 300 nhân khẩu. Ngoài số trợ cấp ít oi của nhà nước. Trại rất hiếm khi có người thăm viếng và tặng quà.


VINHSƠN I VÀ II

Đây là trại cô nhi do giáo phận chịu trách nhiệm, trao cho các nữ tu Ảnh Phép Lạ trực tiếp điều hành. Trại Vinhsơn I ở sát bên nhà thờ chính ṭa, đang nuôi 200 em. Trại Vinhsơn II ở sâu hơn trong làng, cách đó khoảng 2 cây số, đang nuôi 180 em. Tổng số hai trại là 380 cô nhi.

Theo phong tục cũ của người Jơ-rai, khi người mẹ chết, đứa con c̣n quá nhỏ sẽ được chôn chung với mẹ. Các nữ tu Ảnh Phép Lạ (tất cả các nữ tu đều là người dân tộc) đă t́m cách xin các cháu về nuôi. Hiện nay th́ dân trong buôn cũng đă quen để tự động chuyển các cháu ra nhập trại. Tại trại Vinhsơn I, chúng tôi chứng kiến các cháu bé mới sinh được có ba ngày, đang được các d́ nuôi dưỡng ngồi nói chuyện gẫu với các cháu, và trao đổi với các d́ phụ trách trại … Sau đó đi thăm trại Vinhsơn II. Tại hai trại cô nhi chúng tôi đă thay mặt quư ân nhân để đóng góp với các d́.

Một khó khăn lớn của các trại Vinhsơn là "đầu ra" của trại. Khi trẻ đủ 14 tuổi, trên nguyên tắc phải lo cho các cháu nghề nghiệp, đất ruộng, phải quan tâm đến các cháu trong việc cưới hỏi và sinh sống sau này…. Quả cũng nan giải để lo cho số trẻ em đông đảo đến thế.


CHA B̀NH:

Do được thông tin trước, chúng tôi đến thăm một và yểm trợ cho nhân vật khác là cha Phan Văn B́nh. Ngài cư ngụ gần nhà thờ chính ṭa, nhưng đặc trách các làng dân tộc các tỉnh phía tây bắc Kontum, trải dài 32km. Năm ngoái, năm 2000, ngài có sáng kiến mua một chiếc xe MUSSO (H́nh ChaBinh01 và 02). Mục đích của xe là "cấp cứu bệnh nhân dân tộc thiểu số" trong vùng Xê-Đang.

Cha B́nh đă phải chi phí nhiều cho sáng kiến này. Gồm thuê tài xế, đổ xăng, đến đón bệnh nhân tại chỗ, đưa vào bệnh viện, chăm sóc thuốc men sau đó, hoặc mua ḥm và đưa xác bệnh nhân về nhà. Theo cha B́nh cho biết, trong một năm rưỡi qua, cha đă cấp cứu được 365 trường hợp : nhiều nhất là ca đẻ khó, rồi đến gẫy chân tay, rồi đến bệnh nhân tâm thần hoặc bị nạn do thú dữ…


NHÀ KHUYẾT TẬT PLEIKU :

Nhận lời mời của cha Đông, trưa 31-8 chúng tôi về dùng cơm tại xứ Đức An. Và được thấy nhiều hoạt động xă hội khác của ngài. Như Nhà lưu xá cho khoảng 60 em ở vùng sâu vùng xa đến trọ học. Và nhất là "Nhà Khuyết Tật" cho các trẻ em chậm phát triển hoặc bị ảnh hưởng hậu quả chất độc màu da cam. Nhờ sự hợp tác của cô giáo Hồng (từ Sàigon), hiện Ngài đang chăm sóc cho 25 em. Thay mặt các ân nhân chúng tôi cũng gửi cho ngài một ngân khoản nhỏ.


III. VÀI SUY TƯ

Như chúng ta đă biết, chưa năm nào vùng Cao Nguyên gặp những khó khăn về Kinh tế như năm nay. Những năm trước cà phê có lúc lên đến gần 40 ngàn/kư, thế mà hiện nay giá mỗi kư cà phê chỉ c̣n hơn 4000 đồng. Người khỏe cũng vất vả, người Kinh cũng khó xoay xở… huống chi là người "thiểu số" và các bệnh nhân.

Thế nhưng sau chuyến đi, chúng tôi thấy rơ : ngay giữa hoàn cảnh khó khăn, vẫn sáng lên những ngọn lửa thiêng của những tấm ḷng nhân ái. Ngọn lửa khiến con người vẫn luôn có khả năng để cho đi và chia sẻ. Ngọn lửa tạo nên nhiều sáng kiến táo bạo và thực tế. Ngọn lửa được tiếp nhiên liệu và sức sống từ biết bao tâm hồn thiện chí từ khắp muôn phương… để góp phần nào đó xoa dịu những nỗi đau của tha nhân.

Hăy giữ sáng măi Ngọn Lửa Thiêng Cao Nguyên

Px Đào Trung Hiệu op