| |
NHẬT KƯ MỘT
CHUYẾN ĐI ?
Huynh đoàn Kitô hành hương Vũng Tàu ngày 8 và 9-7-2008
Vũ Thủy
Sáng sớm ngày 8/7/2008 Huynh Đoàn Bệnh Nhân và
Người Khuyết Tật KiTô bắt đầu chuyến hành hương Nhà Thờ Đức Mẹ Băi
Dâu-Vũng Tàu, mọi người tập trung trên 3 chiếc xe đ̣ lớn tại Nhà Thờ Ba
Chuông. V́ c̣n bận một số công việc nên Cha Viễn - Linh Hướng của chúng
tôi không cùng đi với đoàn, ngài sẽ ra Vũng Tàu vào khoảng 9 giờ tối hôm
ấy. Cha Linh Hướng rất lo lắng cho chuyến đi này, Cha lên từng xe một để
nhấn mạnh về ư nghĩa của chuyến đi và dặn ḍ anh chị em chúng tôi nhiều
điều; chuyến đi của chúng tôi nêu cao chủ đề "Ai là anh em tôi ?"

Đoàn xe xuất phát tại nhà thờ Ba Chuông vào khoảng
6 giờ sáng, mọi người đều phấn khởi. Trên đoạn đường từ TP Hồ Chí Minh
đi Vũng Tàu, các anh em t́nh nguyện viên cùng chúng tôi hát những bài ca
có chủ đề hiệp thông và chia sẻ, có người đă rất xúc động nói lên tâm
t́nh của ḿnh ngay trên xe. Trong đoàn người chúng tôi có khoảng 80
người khuyết tật gồm: người bại liệt, người khiếm thị, người thiểu năng
trí năo, và 1 người câm điếc. C̣n lại là thân nhân của những anh chị em
bệnh nặng đi kèm và các t́nh nguyện viên; đặc biệt có ba bác t́nh nguyện
viên là đă lớn tuổi (trên 60 tuổi) nhưng rất nhiệt t́nh giúp đỡ chúng
tôi.
|




Anh Lộc trưởng
nhóm |
Có lẽ đáng nói nhất là buổi sinh hoạt của
Huynh Đoàn vào tối hôm ấy, nó đă khiến chúng tôi gần gũi nhau
hơn và hiểu biết nhau hơn. Các t́nh nguyện viên mang vác những
anh chị em bại liệt, những người chống nạng khó nhọc di chuyển
lên từng bậc thang, người câm điếc và mấy đứa trẻ dắt díu người
mù. . . tất cả 130 con người quây quần trong một căn pḥng nhỏ ở
tầng 1 của nhà trọ. Bác sĩ Qúy (thầy Qúy), người được mời theo
đ̣an để chăm lo về y tế, đă dẫn dắt buổi sinh hoạt rất sôi động.
Chúng tôi được chia ra 3 nhóm cùng với nhóm t́nh nguyện viên để
thi đua văn nghệ, sau đó là phần phát biểu cảm nghĩ về chuyến đi.
Một cô gái chống hai cây nạng sắt tên là
Duyên Đan, không phải là hội viên nhưng tham dự chuyến đi này
theo lời mời của một thành viên trong Huynh Đoàn, đă phát biểu
đầu tiên : - Tôi là một người không có đạo, lần đầu tiên được đi
chơi chung với đoàn. Từ sáng tới giờ được cha và các anh chị em
hỏi han giúp đỡ tận t́nh tôi cảm thấy một t́nh cảm rất thân
thương gần gũi, có lẽ tôi sẽ đi sinh hoạt cùng với Huynh đoàn
thường xuyên.
Sau đó Duyên Đan hát bài "Tôi ơi đừng
tuyệt vọng" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để thay cho cảm xúc của
ḿnh.
Một cô gái con của một người cha bị tật v́
đột qụy nói : Con là con của bố Phượng, con thấy mọi người đối
với nhau. ... Cô nấc lên không nói được nữa rồi khóc ̣a v́ quá
xúc động. Gian pḥng lắng đi một lúc, cô bé lấy lại b́nh tĩnh và
hát bài : Và con tim đă vui trở lại. . .
Anh Nghĩa, một người mù và cụt một bàn tay,
muốn chia sẻ nhưng không biết diễn tả bằng lời, xin hát bài "Ôi
cuộc sống mến thương". Giọng hát của anh trầm ấm quyện lẫn tiếng
đàn sôi nổi của anh Hà (cũng là một người mù) làm căn pḥng ấm
hẳn lên. |
|
Một cô gái mù chia sẻ: - Tôi muốn lột tả
tâm tư của tôi bằng cách kể chuyện. Trưa nay tôi nằm nghe thấy
tiếng người lao xao phía nhà vệ sinh, tôi lắng nghe th́ hiểu câu
chuyện là : Một t́nh nguyện viên bế chị Bích Vân vào trong nhà
vệ sinh rồi đi ra ngoài đứng chờ để sẽ bế chị trở về pḥng.
Nhưng anh nghe thấy chị Vân gọi kiếm đứa con gái của chị để nhờ
nó một việc chi đó, anh ấy đi t́m con gái chị khắp các pḥng mà
vẫn không t́m thấy, anh quay trở lại nhà vệ sinh bối rối không
biết xử trí ra sao.
Cô gái ngừng lại mỉm cười, có lẽ cô cười
với chị Vân : - Biết chuyện tôi liền nhờ Linh, Linh c̣n thấy mờ
mờ, vào pḥng vệ sinh giúp đỡ cho chị Vân. Một lát sau Linh trở
về giường cùng tôi, hơi thở vẫn c̣n gấp gáp v́ mệt. Nhưng Linh
rất vui v́ vừa làm được một việc cho người chị em trong đoàn.
|
|

Dắt d́u mau mà
đi

Dắt d́u mau mà
đi

Dưới chân đài
Đức Mẹ |
Cô gái mù nói tiếp: - Chiều nay lúc ăn cơm
xong, tôi đi giữa sự d́u dắt ân cần của một người bạn câm điếc
và một người c̣n thấy mờ mờ, tôi cảm thấy một t́nh cảm rất
thiêng liêng. Mặc dù khi lên những bậc thang, người câm không
thể báo cho tôi biết những sự nguy hiểm, và người mắt mờ cũng
đôi khi không kịp thấy... mặc dù tôi hơi nhát chân. . . Lúc đó
tôi cảm thấy Chúa đă gởi đến cho tôi những người không hoàn hảo,
nhưng rất thương yêu và nâng niu một người mang nhiều thứ bệnh
tật trên người như tôi. Tôi tin rằng Chúa đang ở bên cạnh tôi !
Và vừa mới đây thôi, con của bố Phượng khóc khiến cho tôi chợt
có cảm hứng về một giai điệu dù tôi không phải là nhạc sĩ : "Đêm
nay, chúng ta đến đây để chia sẻ t́nh yêu thương. Tôi yêu bạn và
bạn cũng yêu tôi. Chúng ta có thể cười và chúng ta có thể khóc.
Thật là một đêm tuyệt vời. Cảm tạ Chúa, muôn ngàn lần cảm tạ
Chúa." Nhưng v́ không thể hát trong tiếng Việt, tôi xin thể hiện
nó trong tiếng Anh.
Cô gái mù chớp chớp mắt, rồi lấy giọng hát
: - Tonight, we gather together in order to share of loving. I
love you and you love me. We can laugh and we can cry. Oh, what
a nice night it is... thanks God, thanks God, many thanks God !
Click để nghe đoạn hát trên
Cuối buổi sinh hoạt là phần suy niệm qua
bài Phúc Âm nói về người Samaria và người bị giặc cướp giữa
đường trong sự sâu lắng. Chúng tôi kẻ cơng người khiêng nhau,
trở về pḥng với những trái tim dường như đập nhanh hơn. . .
|
|
Ngày 9/7/2008
5 giờ sáng, các t́nh nguyện viên lục tục
mang vác, đẩy xe lăn đưa những người bại liệt theo một con đường
dốc để lên nhà thờ Đức Mẹ Băi Dâu, những người chống nạng và
những người mù được giúp đỡ dắt díu nhau theo sau. Cha sở ở đó
cho phép cha con chúng tôi cử hành lễ riêng vào lúc 5 giờ rưỡi
sáng. Cha Linh hướng làm lễ cho chúng tôi, tất cả mọi người
trong đ̣an là ca viên. Có lẽ Đức Mẹ Băi Dâu hết sức cảm động v́
đ̣an con cái của Mẹ lúc ấy, những thân h́nh méo mó v́ bệnh tật
và những giọng hát ngọng nghịu. Suốt buổi lễ, giọng của một
người đàn ông có khiếm khuyết về giọng nói nổi bật trong nhà thờ
- giọng nói, hát không thể theo đúng âm sắc và thường đi sau
giọng của tập thể - thế nhưng rất vững chăi tự tin và không hề
thiếu trong một bài hát hay câu đáp xướng nào. Người viết nhật
kư lúc ấy cảm thấy điều ǵ rất lạ rất mới, có lẽ trên thế giới
này không có một ca đ̣an nào như thế. Chắc hẳn Đức Mẹ đang say
sưa nghe chúng tôi hát và Mẹ sẽ thích giọng hát đi một bè rất
riêng ấy một cách đặc biệt.
Lễ xong chúng tôi phải tập trung tại một
địa điểm để ăn sáng. Khi đẩy xe lăn lên dốc các t́nh nguyện
viên phải dùng sức rất nhiều, thế nhưng khi xuống dốc tưởng
chừng nhẹ nhàng th́ lại gặp những nguy hiểm. Họ phải đi phía
trước thay v́ đi đằng sau xe để chịu lực gia tốc của chiếc xe và
phải đi rất thận trọng. Mọi người thở phào nhẹ nhơm khi chiếc xe
lăn cuối cùng xuống chân dốc một cách an toàn.

Sau đó, chúng tôi được tự do tắm biển hoặc leo núi tùy theo sức
của mỗi người. Các t́nh nguyện viên và các thân nhân theo sát
chúng tôi. Người th́ giữ phao cho người bạn khuyết tật tắm,
người th́ đẩy xe hoặc cơng người bạn khuyết tật lên núi... Những
đứa trẻ tắm bên cạnh người bố mẹ bị mù luôn miệng nhắc nhở cha
mẹ đừng ra xa bờ, người cụt một chân biết bơi lội th́ nhắc chừng
một người mù ngâm ḿnh trong biển ở kề bên. Người chân yếu đứng
cạnh người khỏe mạnh quay ṿng tṛn dưới làn nước biển. Một
người câm điếc nắm tay người mù hụp lặn thỉnh thoảng bị sặc nước
cười thích thú ... Tôi biết những sự việc ấy sẽ trở thành một
phần kư ức đẹp trong mỗi chúng tôi và sẽ là động lực sống cho
những người khuyết tật chúng tôi.
Chiều, 3 giờ kém 15, chúng tôi lại kẻ cơng người khiêng nhau lên
xe để trở về TP Hồ Chí Minh; các t́nh nguyện viên vẫn c̣n sức để
pha tṛ và cùng chúng tôi hát ḥ. Mỗi điểm dừng lại để tiễn một
vài người xuống xe, lại là những lời cảm ơn và sự quyến luyến.
Những sự việc trong chuyến đi này rồi sẽ được các bạn tôi ôn lại
với nhau rất nhiều lần trong những ngày sắp tới và trong câu
chuyện của chúng tôi không thể không nhắc đến những bàn tay,
những tấm ḷng đă góp nên sự thành công tốt đẹp cho chuyến đi
này. Xin Mẹ Maria luôn ban ơn phước trên tất cả chúng con Mẹ nhé
!
11/7/2008
 |
|